*Nguyễn An Bình
Mùa Trăng Ấu Thơ
Cúi mình hôn gốc rạ
Một thời dầm ruộng sâu
Ngày về rưng rức nhớ
Tấm áo cha bạc màu.
Me non em vói hái
Xanh nõn màu mắt xưa
Thèm canh chua bông súng
Mẹ nấu một ngày mưa.
Cá căng đầy bụng trứng
Theo sa mưa đầu mùa
Khói un khơi củi ướt
Thơm lựng mùi cá kho.
Con ra đồng mót lúa
Dừa khô rụng sau vườn
Đâu hay chiều góa bụa
Tóc mẹ nhuộm hoàng hôn.
Đành mang lòng phụ bạc
Ngày về thật bơ vơ
Mây đã là viễn xứ
Đâu mùa trăng ấu thơ?
*Lê Văn Cường
Gội Đầu Cho Vợ
Anh gội đầu cho em
Bằng hương nhu, bồ kết
Tóc em dài mê mệt
Như ngày đầu ta quen
Mùi bồ kết lan xa
Thơm nồng nàn chân tóc
Hương tình yêu như ngọc
Vị tình yêu như ngà
Mái tóc em dài lắm
Cột thế giới chân mình
Cột trái tim mê đắm
Cột anh, ngọn lửa tình
Hôm nay anh chải tóc
Thấy sợi bạc thêm nhiều
Thấy rụng hơn lần trước
Thấy em càng dấu yêu
Những sợi tóc phong sương
Dài như là ngọn lửa
Thắp lên tình chồng vợ
Nhóm lên tình yêu thương.
*Nguyễn Thánh Ngã
Đi Thuyền Trên Sông Hằng
Từ ngày đọc kinh
Tôi chỉ biết sông Hằng chảy qua tiếng chuông
Chảy trong lời kệ...
Giờ ngồi đây,
Trên chiếc thuyền này
Sông chảy trong tôi hay tôi chảy trong sông?
Qua những đền đài Hindu cổ kính?!
2550 năm là bao triều đại?
Bao con người táng xác trôi sông
Bao nhiêu bụi tro chìm vào thế kỷ
Bao nhiêu thăng trầm cho nước nên xanh...
Con cá phóng sanh
Còn lên thuyền ngáp vặt
Bao nhiêu con người ngơ ngác trước sông!
Sông Hằng ơi,
Sông Hằng ơi...
Chảy qua 2550 năm sông còn lưu giữ
Bàn chân từ thuở Thế Tôn
Hạt cát sông Hằng đã trở thành, hằng hà sa số!
Trở thành linh thiêng cho sông Mẹ đắp bồi...
Sông từ pho kinh
Sông chảy qua tôi
Giờ tôi vốc nước sông Hằng rửa mặt
Vẫn nghe xót xa sự ô nhiễm
Đã bao đời úp mặt xuống vô minh
Chẳng biết mai này sông chảy về đâu?
Mỗi giọt nước có ươm mầm trí tuệ
Hay chỉ là dâu bể,
Sông chỉ là sông giữa thế giới bềnh bồng...