Ngủ một đêm say, rồi hóa bướm
Tôi - con sâu róm của rừng thiêng
Thân sâu, hồn bướm nên miên viễn
Ở giữa nhân gian chẳng thấy buồn.
Tịnh độ - Ta bà đều mộng huyễn
Là sương, là chớp giữa hư không
Nên tôi - sâu róm đành bất lực
Mang kiếp phù sinh giữa chúng sanh.
Tôi nay trú giữa bờ Mộng - Thực
Nên chẳng tìm chi cõi Niết Bàn
Đôi khi tịch lặng thân hóa đá
Không biết Thu về, mây trắng bay!
Một cõi đìu hiu, đời vẫn mộng
Vẫn yêu như thuở tuổi còn Xuân
Tóc tiên xỏa kín bờ vai nỏn
Ai nỡ hồn nhiên hóng cuộc tình?
Gửi ý kiến của bạn