Viết ít, rất ít, có dễ những trang văn Trang Ng. chỉ là những tiếng thở dài, hay tiếng nấc nhẹ. Rất nhẹ của những vòng quay chóng mặt. Đời thường. Chính cô.
Nhưng, với tôi, Trang Ng. không viết để… “Đi tìm thời gian đã mất” (theo tựa một bộ tiểu thuyết của Marcel Proust) mà, cô viết để soi tỏ hoặc níu lại phần nào, những cái đang mất. Những cái vừa thoát khỏi chính cô. Tựa những tai nạn ngoài dự tính.
Ở một góc độ khác, ta cũng có thể nhìn chúng như những nổi loạn tự thân của chiếc bóng Trang Ng.
Nhưng, điều tôi thích, tôi yêu lắm, nơi những trang văn Trang Ng., có lẽ là sự cân bằng giữa tư duy chân thật, bất ngờ và, những con chữ hiện ra (cũng bất ngờ) tươm tất, mới mẻ. Chúng như những con tôm mới được lưới lên từ vụng biển cảm xúc. Những con tôm chữ nghĩa sống động, xoi xói nhảy trong nắng sớm (hoặc ánh hoàng hôn chợt sáng rỡ muộn phiền)!
Cái tươm tất, mới mẻ của trang văn Trang Ng., tôi nhấn mạnh: Không (không hề) được xây dựng trên cái mà tôi muốn gọi là những “khuyến mãi kích dục miễn phí” đã, đang (và sẽ còn?) được một số cây bút nữ nỗ lực đánh tráo văn chương và thô tục, với chủ tâm xông xáo, hãnh diện trưng bày thân xác mình. Nhưng, tội nghiệp thay, phần nào sự kiện ấy, lại “phản cung,” tố cáo sự giới hạn tài năng của họ.
Vì thế, tôi thường tìm đọc Trang Ng. Như… “đi tìm điều đang bị mất!”
Du Tử Lê,
(Calif. 11-15-2012)
-----------------
Yêu như hoa cúc
Trang N.
mùa đang đổi. trời chuyển mưa giữa chiều. saigon bỗng chốc bị nhúng toàn phần vào một màu tối xịt. monochrome.
… lòng em như con dốc. rỗi. thoải dài. miết. mải.
catinat café hôm nay sáng rực màu hoa cúc. chưa đến thu mà đã thấy cúc rồi! cúc mù lòa, thăng hoa và chói lòa hạnh phúc; cúc giản dị, bền bỉ ngay cả khi héo rũ, lá không lìa cành, hoa cũng chẳng lìa thân (diệp bất ly chi, hoa vô lạc địa); cúc thể hiện sống động một tình yêu trong suốt.
em đã yêu một người như hoa cúc. cành hoa nhỏ kẹp giữa quyển sách đời hai con người có quá nhiều khác biệt. theo cùng năm tháng, những gì làm nên mỗi trang sách và ngay cả những thứ đâu đó ở giữa từng trang sách cũng đã trở thành một tinh thần không thể nguôi ngoai. đời sống vốn mang trong lòng nó một phép màu. phép màu cho phép mình hiểu những điều làm nên hạnh phúc và ngăn mình trước một/vài điều-không-cần-biết bao giờ. em không muốn liều lĩnh xâm chiếm những điều-không-cần-biết bởi vì điều mình không-biết sẽ không đem lại những dự cảm buồn.
em đã yêu một người như hoa cúc. tình yêu ấy dù không còn cái sáng rực của hoa, của nắng, của tuổi trẻ thênh thang nhưng lòng em yên ổn. tình yêu như suối nhỏ, như hơi thở mang trong lòng nó một hạnh phúc dài. tháng tư. thời gian như vẫn còn vướng víu vào đâu đó, không chần chừ mà cũng chẳng thể nhanh hơn. trí nhớ lắng cạn những được/mất giờ đây đã qua tay ráo hoảnh. nhịp đều trong ký ức, tiếng leng keng… leng keng… làm nên sự gọi về thi thoảng nhắc nhở một an nhiên.
em đã yêu một người như hoa cúc!
--------------------
quên mất đã yêu anh
Trang N.
em làm sao? tàn nhẫn thế nào… quên mất đã yêu anh!
con đường của “hoang động” lần đầu tiên hẹn yêu dấu, góc phòng nhỏ của giai điệu thao thiết yêu thương, ước mong một mong ước bình thường, thất lạc. em đọc lại từng tin nhắn thấy hồn nhiên trôi về từ dòng trí nhớ, ngỡ là đã quên. làm sao quên, bình yên từng ngày trong nếp nghĩ có yêu dấu đã đẩy lùi sau em bao cám dỗ và thử thách. làm sao biết, con đường chọn đi cùng yêu dấu có đủ dài bằng thời gian chúng ta được phép hít thở dưỡng khí của sự cần thiết nhau.
từng hỏi yêu dấu: đời sống sẽ ra sao nếu thiếu em? tất cả những dòng sông đều chảy. vẫn biết vậy mà quá buồn. em dõi cặp mắt ráo hoảnh, tìm anh trong những điều bền vững như… định mệnh.
em làm sao? tàn nhẫn thế nào… quên mất đã yêu anh!
biết anh hay suy nghĩ mà em vẫn không thể tránh dấy nổi trong anh từng biến động. làm sao em có thể kìm chế dấy nổi lên trong anh từng biến động khi trong em là… bão. cơn bão riêng của anh, cơn bão riêng của em liệu có vùi lấp chúng ta trong một định mệnh ngoài-điều-mình-muốn. em chấp hết thời gian, em chấp mọi phỉnh gạt, em chỉ muốn có anh, còn anh, sau tất cả. chúng ta có cần thiết gì phải chết riêng trong đời sống của nhau, đau riêng trong ý nghĩ của nhau. em không biết… điều đó không cần thiết.
em làm sao? tàn nhẫn thế nào… quên mất đã yêu anh!
từ bao giờ ý nghĩ đã và đang dần chia nhánh trong em. nhánh suy tư nào đã mang anh đi mất. em không đủ quyền năng để hành khất thời gian những điều thuộc về anh, từ trước khi em tìm đến. âm nhạc ầm ào, ánh sáng thỉnh thoảng hắt tới mông lung. gương mặt anh, ánh mắt anh, bóng tối… cạn lời. em không cạn lời, em chơi vơi , em chơi vơi… với anh trong một chiều sâu đầy biến động. em nhìn những thứ còn lắng lại trong lòng, tự hỏi: mình còn lắng lại điều gì trong nhau (?!) dòng nhạc vẫn dịu dàng tận tuyệt trong trái tim nhiều khi muốn tắt thở.
em làm sao? tàn nhẫn thế nào… quên mất đã yêu anh!
http://www.mvatoi.com/trang/