NGUYỄN HỒNG, Thế Hệ Nhà Văn Không Có Trong Tay La Bàn!

22 Tháng Mười Hai 201512:00 SA(Xem: 7129)
NGUYỄN HỒNG, Thế Hệ Nhà Văn Không Có Trong Tay La Bàn!

Chọn cho truyện của mình thời tiết ở mức “zero” độ, khiến hơi nước, sương, thậm chí những giọt lệ cũng bị đông đá - - Hữu ý (hay vô tình) Nguyễn Hồng biến chữ, nghĩa của mình thành tấm gương có khả năng hắt lại một thứ ánh sáng khác. Loại ánh sáng chấp chới nỗi thất lạc, niềm hoang mang của một thế hệ trẻ, lớn lên không chằng rễ. Họ lơ lửng giữa khoảng không. Tôi muốn gọi đó là thế-hệ-văn-chương-không-quá-khứ. Hay nỗi buồn của một thế hệ nhà văn không có trong tay la-bàn cho cuộc hải hành mà, mục tiêu của họ là kiếm tìm văn-chương-tân-thế-giới.

Tôi buốt, lạnh khi đọc “Cỏ” của Nguyễn Hồng. Tôi thấy mình nhiều lần trượt chân, ngã xấp trong nhiều đoạn văn của Nguyễn Hồng mà, hơi giá buốt của chúng, bắt tôi phải rùng mình, lùi lại. Thí dụ:

“…Vẫn là kiểu nói như tát nước vào mặt người khác của mẹ. Tôi lớn lên, ám ảnh về mẹ chỉ là những lời nhiếc móc cay nghiệt, những trận đòn roi như xé giẻ. Tôi nhìn cuộc sống chảy quanh tôi bằng ánh mắt nửa dè chừng nửa ngơ ngác, lạ lẫm. Tôi không biết đến kim chỉ để may vá, không thưa bẩm, vâng dạ, tôi không biết anh em họ hàng xung quanh. Tôi không biết gì hết. Chỉ biết mình là giống đàn bà, ngày có kinh đầu tiên òa khóc vì sợ hãi như vừa phạm phải một tội lỗi. Tôi lấy tay bịt lại, càng bịt càng chảy. Tôi thấy mình là cỏ. Tôi được sinh ra và tự lớn lên…”

Dù (hay chính vì) không có la bàn cho cuộc hải hành văn chương, tôi tin, cuối cùng, rồi Nguyễn Hồng cũng sẽ tìm ra tân thế giới.

Du Tử Lê,

(Nov. 23-2012).

Xin mời thăm trang Nguyễn Hồng: http://nguyenhongna.vnweblogs.com/

nguyenhong_02

Nhà văn Nguyễn Hồng



CỎ

Truyện ngắn của NGUYỄN HỒNG

Tôi thấy mình là cỏ. Tôi được sinh ra và tôi tự lớn lên…”

 

1.

Hành lý chẳng có gì, vài ba bộ quần áo và một mớ đồ lụn vụn, lặt vặt. Hai ngày trước tôi đã nhét vội vàng vào túi xách, lập cập kéo khóa và chực phi thẳng ra khỏi cửa nhà không thèm ngoái đầu nhìn lại. Đi. Sẽ đi. Không từ biệt. Không luyến tiếc. Tôi đang có cảm giác bị đuổi ra khỏi nhà hơn là một sự tự nguyện. Cái mặt lì lợm của tôi không biết khóc bao giờ. Từng cơn nấc nghẹn bứ nơi cổ họng nuốt không trôi được cứ đau nhưng nhức. Đau từ tim lên đỉnh đầu, đau tứ chi rồi đau toàn thân. Tôi nuốt khan. Tôi khóc khan. Ừ, đi thì đi. Phải đi thôi. Tôi giục tôi, dữ dội lắm, quyết liệt lắm. Ở nhà chỉ là một cục thịt thừa. Một cục thịt bốc mùi ôi thiu làm ngứa mắt và vướng víu những người xung quanh. Ừ. Đi thì đi. Dễ thôi. Quan trọng đi là để trở về hay là bỏ xứ, biệt xứ. Có ai cần tôi đâu.

Cha vẫn ngồi rúm ró trên tràng kỷ, dáng ngồi như bị dính bệt vào một chỗ. Từ ngày này qua ngày khác, từ tháng này qua tháng khác, vẫn là chỗ ngồi đấy, cha thi gan với thời gian. Chiếc điếu cày được nâng lên, đặt xuống, rồi vê thuốc, rồi rít, rồi ho, rồi khạc nhổ đờm dãi bừa bãi xung quanh chỗ cha ngồi. Mấy lần tôi buồn nôn khi dẫm phải. Mấy lần tôi bảo cha đừng có nhổ ở đây nữa, cha đi xa ra ngoài bờ ngoài bụi mà nhổ cho thoáng, đỡ công người dọn lại sạch cửa sạch nhà. Cha quắc mắt, đồ mất dạy, mày không dọn tao dọn. Cái cục lỳ của tôi lại nổi lên. Không mượn thì không dọn. Ruồi xanh ruồi đen bu ken kín. Muỗi bay là là, phè phè như máy bay tập trận. Mùi tanh hôi lẫn mùi ẩm mốc. Cha vẫn ngồi nguyên đấy, kệ thây ruồi muỗi, kệ thây kiến bu. Mẹ nhìn hằn học: tao chịu đựng cha mày cả đời, bọn mày mới ngày một ngày hai ăn thua gì. Cha vẫn ngồi bất động, kệ thây những lời xỉa xói. Kiến đốt, muỗi cắn cha còn không có cảm giác, mấy lời nói nhàm tai ấy cha nghe quen lắm rồi, nghe thêm nữa cũng chẳng sao, chỉ là như gió thoảng qua tai. Thành thử mẹ nói mẹ nghe, mẹ nói cho tôi, cho thiên hạ nghe. Mà họ nghe được gì hay không tôi không biết, cũng không cần quan tâm. Có đôi người chỉ chỉ trỏ trỏ, có đôi người ậm ự ngại ngùng lướt qua tôi có vẻ như thấu hiểu, chia sẻ.

Hai anh em tôi lớn lên như thế nào tôi không nhớ, không biết, không hình dung ra được. Thực sự, tôi cũng không buồn nghĩ đến. Đôi lúc tôi cũng tò mò nhưng rồi lại chậc lưỡi, thôi kệ vậy, quan tâm đến ngày hôm qua của mình cũng chẳng để làm gì, chẳng thay đổi được gì. Biết là mình đang được tồn tại, đang được hít khí trời, thế là sung sướng lắm rồi, kêu ca nỗi gì, mà kêu phỏng có được gì.

Chán học, học mãi mà chữ không vô, anh tôi bỏ nhà đi buôn sắt vụn ở ngoại tỉnh. Một năm, hai năm anh không về. Đến năm thứ 3, anh về dắt theo người đàn bà bụng đã vượt mặt xin cưới. Cưới thì cưới. Nhà lại thêm người, thêm những lời hờn mát xót xa vào những ngày đói và cả những ngày không đói. Thi thoảng những người trong nhà tôi lại giành những xỉa xói cho nhau, cho tôi.

“Không ở nhà làm ruộng thì đi đâu được thì đi, kiếm thúng kiếm mẹt mà buôn bán”.

“Bọn cái Xuân, cái Na lên tỉnh tháng trước, tháng sau đã gửi tiền về, cùng thôn mày cũng phải mở to mắt ra mà nhìn chứ. Hay mày không biết xấu hổ”.

Vẫn là kiểu nói như tát nước vào mặt người khác của mẹ. Tôi lớn lên, ám ảnh về mẹ chỉ là những lời nhiếc móc cay nghiệt, những trận đòn roi như xé giẻ. Tôi nhìn cuộc sống chảy quanh tôi bằng ánh mắt nửa dè chừng nửa ngơ ngác, lạ lẫm. Tôi không biết đến kim chỉ để may vá, không biết thưa bẩm, vâng dạ, tôi không biết anh em họ hàng xung quanh.Tôi không biết gì hết. Chỉ biết mình là giống đàn bà, ngày có kinh đầu tiên òa khóc vì sợ hãi như vừa phạm phải một tội lỗi. Tôi lấy tay bịt lại, càng bịt càng chảy. Tôi thấy mình là cỏ. Tôi được sinh ra và tôi tự lớn lên.

Nhiều lúc tôi suy tính, rồi cũng ngẫm đi ngẫm lại ra vẻ có trách nhiệm với đời, với mình. Cha mẹ đã cho tôi sự sống thì tôi cũng phải sống cho ra sống. Mười bảy tuổi, chẳng lẽ cứ quẩn quanh với mấy sào ruộng nhận khoán, bờ thấp bờ cao, với bốn bức tường nửa gạch nửa tre có những con người lầm lì sống, lầm lì ra vào. Ngày quần quật ngoài đồng, đêm nào ngủ được thì sướng, không ngủ được nghe ếch nhái râm ran mà lòng não nề.Thời gian cho tôi thêm tuổi. Tuổi cho tôi thêm những âu lo, những thảng thốt. Tôi quýnh quáng với cái quyền sống cha mẹ ban tặng nên tôi giục tôi đi. Lần này là tự nguyện. Cháy bỏng lắm. Tâm huyết lắm. Không phải là những vùng vằng giận cá chém thớt bởi có giận thì trong nhà tôi đó cũng chỉ là một hiện tượng thừa thãi, vô bổ. Giận cũng thế mà không giận cũng thế. Có thân thì tự lo thân, ai hơi đâu quan tâm đến mà dỗ giành.

Tôi chào cha mẹ. Tôi dặn dò anh chị và các cháu. Tôi đi. Hành lý chẳng có gì. Tuổi mười bảy và một mớ những rối rắm vụn vặt. Những tiếng thở dài cứ loằng ngoẵng bám theo tôi.

 

2.

Ai dạy cho tôi khôn? Tôi ranh? Tôi làm ra vẻ sành đời. Tháng đầu tiên bưng bê trong quan nhậu tôi đã biết lúng liếng với khách. Tôi biết tôi có gì để đong đưa. Tuổi 17 hơ hớ măng tơ. Tôi tự tạo ra những luống cuống vô tình, những va chạm vô tình với những người đàn ông thường xuyên đến đốt tiền trong quán nhậu. Những ông già trán hói, bụng xệ chỉ chực có cơ hội là ăn tươi nuốt sống tôi. Những hôn hít, những sờ nắn không giấu giếm, vụng trộm mà cứ phơi bày giữa thanh thiên bạch nhật. Tôi cắn răng làm thinh, rồi lại chậc lưỡi, bệnh ngoài da thôi mà. Nhưng bù lại, tôi được tiền, những đồng tiền mới có, cũ có, nguyên vẹn có, nhàu nát có cứ len lén dúi vào ngực tôi. Đêm đêm, sau những bải hoải rã rời của một ngày chạy bàn, tôi vuốt phẳng phiu những đồng tiền chẵn lẻ. Tôi mãn nguyện cười trong cả những giấc mơ.

Ông chủ quán mò mẫm vào phòng lúc nào tôi không biết. Vội vã ném xập tiền xuống giường rồi vồ lên ôm riết lấy tôi. “Xuỵt, ngoan rồi ông thương, ông cho”. Tôi đang đồng lõa với ông hay là tôi thông minh đột xuất? Tôi đàng điếm hay tôi đang thèm khát đồng tiền? Hình như có lần bố tôi bảo mấy đời cụ kị nhà tôi cũng có người làm quan, có học hàm học vị đầy đủ, sau thất cơ lỡ vận mới ngậm ngùi làm kẻ bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Cái gen thông minh từ đời cụ kỵ nhà tôi truyền chút ít sang tôi vào đúng lúc này chăng? Tôi tham lam vừa muốn giữ mình vừa muốn có tiền. Tôi dụ ông về phía cửa, luống cuống yêu đương, luống cuống mở chốt, tôi ấn ông vào khoảng giữa cánh cửa khép hờ. Ông chỉ kịp á lên còn tôi bưng mặt khóc. Tất nhiên, thân thể nung núc mỡ của ông bị một trận bầm dập từ tay vợ. Tôi bị đuổi khỏi quán sau trận nổi giận lôi đình của bà chủ. Đồ lăng loàn, đồ ăn cháo đá bát, cưu mang mày rồi để mày dụ dỗ chồng bà hả. Đồ con đĩ. Cút. Xéo. Biến nhanh khỏi mắt tao. Tóc tôi rơi lả tả theo vòng xoáy nặng nhẹ của tay bà chủ. Khuôn mặt tôi bị biến dạng bởi những cái tát nảy lửa, những cào cấu rách thịt da. Lạ lùng là tôi không thấy đau, tôi đang nghĩ đến xập tiền ông chủ để lại khi nhảy bổ lên người tôi. Tôi đi. Hành lý chẳng có thêm gì. Tuổi mười bảy cứ tưng tửng nhảy chân sáo theo tôi khe khẽ hát: “cỏ nát rồi cỏ lại sinh sôi”

 

3.

Tôi bán tôi qua những chợ người. Chợ người không chào đón tôi, họ sợ tôi giành dật khách hàng của họ, cướp miếng cơm manh áo của con cái họ. Tôi đã mơ hồ phỏng đoán, chợ người thì không ai quản lý ai nên tôi sẽ mặc nhiên đứng xếp hàng ở đó. Nhưng tôi nhầm. Những kẻ lăm le dây điện, xích sắt như những vũ khí trang điểm cho cái gọi là quyền lực ấy là những ông chủ, bà chủ ở đây. Bảo kê đấy. Tôi lơ ngơ chen chân chờ người đến mua mình. Vút. Tôi đau điếng. “Biến, ranh con, đây không phải chỗ của mày”. “Đất có thổ công, sông có hà bá, mày nộp lệ phí chưa mà dám chen ngang hả?”

Lệ phí bao nhiêu là đủ để tôi có chân đứng ở chợ người? Một tên đầu trọc hất hàm bảo: “Mày ngon gái thế đứng đây làm gì cho phí, sang chân cầu mà đứng”. Tôi đọc được sự cợt nhả, coi thường trong điệu cười như súc ống bô của gã đầu trọc. Cái tôi có thể bán được là sức lao động của con bé quê mười bảy tuổi. Trong biển người bát nháo này có ai nghe thấy tiếng tôi đang rao bán tôi.

Có đấy. Ông đã nghe được. Ông thấy ánh mắt khẩn khoản cầu cứu của một con thú bị thương đang hết đường chạy. Gã đầu trọc vừa liếm môi, vừa dí dí chiếc roi sắt vào đầu tôi. “Hay là…”. Ánh mắt hắn quệt khắp thân thể tôi, như muốn lột hết quần áo trên người tôi. “Một đêm thôi, coi như là lệ phí tháng này”. “Không chịu hả. Biến.Vút… ”

Ông đã đỡ lằn roi ấy thay tôi. Tên đầu trọc đang hung hăng vội vã đập đầu quỳ lạy như một tội đồ dưới chân ông. “Xin ông tha mạng, con không cố ý. Tháng này con xin làm trâu làm ngựa cho ông”.

Tôi lẽo đẽo theo ông về. Đầu trọc hềnh hệch cười: “Mày sướng nhé, được hầu hạ trong nhà ông chủ là phúc tổ bảy mươi đời nhà mày đấy”. Tôi không biết ông là ai mà những tên bảo kê ở đây cứ tỏ vẻ khúm núm, sợ sệt mỗi khi gặp ông. Chiếc xe hơi sang trọng đỗ bên kia đường, ông thong dong chống ba tong đi sang, đứa nào đứa nấy vâng vâng dạ dạ rối rít. Chợ người như ngừng thở. Ông ký tá một số thứ, ông nhận từ bọn chúng một số thứ rồi ông lên xe. Chợ người lại trở về với cái bát nháo vốn có của nó.

Tôi được ông thuê dọn rác và nuôi cỏ trong khu biệt thự. Biệt thự trắng. Hàng rào sơn trắng. Bãi cỏ ngun ngút xanh và mượt như nhung. Hoa. Hoa quấn quanh bờ rào. Hoa tràn ra lối đi. Hoa kiêu hãnh tung tẩy trên cửa sổ tầng cao đùa nắng, đùa gió. Tôi như lạc vào thiên đường. Chỉ cần nhìn ngắm thôi tôi đã thấy hân hoan reo vui.

Công việc không quá nặng nhọc nhưng đòi hỏi sự tỷ mỉ. Trồng cỏ mới, thay cỏ cũ, tưới cỏ, cắt tỉa, tạo hình cho cỏ. Tôi chăm chỉ mỗi ngày. Bây giờ, có ai hỏi trong biệt thự của ông có mấy vuông cỏ, có những loại cỏ gì, sinh trưởng và nuôi dưỡng ra sao tôi sẽ trả lời vanh vách.Tôi nâng niu công việc tôi đang làm, nâng niu những đồng tiền tôi kiếm được bằng sức lao động của chính mình. Đêm đêm, trong giấc ngủ chập chờn tôi thấy mình đang bồng bềnh trôi trên cỏ, ấm mềm và êm như ru.

Nhìn những vuông cỏ nuột nà, căng tràn sức sống, ông không tiếc lời khen “tốt lắm, tốt lắm”. Tôi cũng thấy vui vui khi đón nhận ánh mắt ấm áp cười của ông. Ông trò chuyện với tôi nhiều hơn. Tôi thấy ông gần gũi hơn, càng tò mò hơn khi thấy ông sống một mình trong biệt thự nhung lụa với vô số người làm.

 

4.

Những vuông cỏ sẽ xanh hơn, mượt hơn nếu như ông không gọi tôi lên thư phòng, không yêu cầu tôi bỏ cỏ đấy để ông có thêm người chuyện trò. Tôi sẽ là tôi, đứa gái quê mười bảy tuổi của hai năm về trước, giận dỗi quê hương lạ lẫm phố phường.

Những vuông cỏ ngơ ngác xanh dõi theo tôi.

Tôi trở thành đàn bà sau một đêm mưa ông gõ cửa. Ông khóc trên vai tôi. Tôi khóc cho cuộc đời mình. Ông bảo ông đang rất buồn và cô đơn. Còn tôi. Nỗi cô đơn là thường trực, là bầu bạn. Mỗi sáng, nó kéo tôi ra khỏi giấc ngủ chập chờn mệt mỏi. Mỗi tối nó xầm xập đổ ập vào người làm tôi nghẹt thở. Nó cứ bám riết lấy tôi từ khi tôi biết khóc, biết vón nỗi cô đơn ném đi chỗ khác tìm điệu cười nhợt nhạt, cho đến tận bây giờ, tôi lặng lẽ nhặt nỗi cô đơn lên ngắm nghía và cất sau ngực trái áo mình.

Tôi xót tôi bởi nỗi cô đơn đeo đẳng. Vì thế tôi thương ông. Ông bảo ông cũng thương tôi. Ông vuốt ve, dỗ dành thân thể tôi mỗi lúc tôi và ông bên nhau. Tôi thấy mình ẩm ướt hơn, mềm mại hơn. Lần đầu tiên trong đời tôi biết ôm một người thì ấm áp như thế, được chở che như thế, yếu đuối như thế, yêu thương như thế. Tôi nghĩ và nhớ đến mẹ. Mẹ có bao giờ ôm tôi. Giá như tôi có được chút ấm áp truyền từ da thịt mẹ tôi sẽ không cuống cuồng ghì chặt lấy ông như thế, không bấn loạn, khát khao ông như thế. Ông thủ thỉ: “Em sẽ là của ông nhé, sẽ ở lại đây với ông nhé”. Tôi không dám gật đầu, không dám nhìn vào mắt ông. Tôi sợ. Một nỗi sợ hãi mơ hồ nhưng rất lớn, rất thật. Tôi siết chặt vòng tay để mình được bé nhỏ trong vòng tay ông.

 Tôi thấy tôi khang khác. Những lần gặp ông, tôi đều hiến mình khát khao, mụ mị. Biện pháp tránh thai là gì tôi làm sao biết được. Trong cơ thể tôi, giọt máu ông để lại đã thành hình hài.

 “Giải quyết đi”. Ông vứt sấp tiền trước mặt tôi rồi lạnh lùng bỏ đi. Toàn thân tôi tê cóng. Cái mặt lì lợm của tôi không biết khóc bao giờ. Nước mắt đã vón lại thành cục đắng nghét, nuốt không trôi được nên cứ nghẹn bứ nơi cổ họng. Tôi gồng mình hét “Không”. Mồ hôi tãi ra như tắm. Bao nhiêu đêm tôi mộng mị, bao nhiêu lần tôi nấn ná muốn nói với ông. Liệu giấc mơ có báo ứng sau lời tôi nói. Tôi chọn cách im lặng.

 

5.

Mẹ như phát điên lên.

- Bao nhiêu tuổi?

- 70.

- Mày bị lão già cưỡng hiếp hả?

- Không. Con tự nguyện.

- Sao còn vác xác về làm gì?

Ừ nhỉ? Sao tôi lại vác cái thân xác rệu rã này trở về? Sau đêm trốn khỏi nhà ông tôi đã dặn lòng là không được trở về nữa sao bước chân cứ dẫn dụ tôi về đây? Có ai chờ tôi đâu. Sao thế nhỉ? Tôi thất thểu bước thấp bước cao. Tôi thèm khóc quá. Sao tôi cứ trơ khấc thế này, tôi ơi. Nước mắt ơi, chảy đi. Chảy đi cho ta nhẹ nhàng một chút, rồi ta sẽ thanh thản đi tiếp. Cớ sao đời ki bo với ta cả giọt nước mắt của chính mình thế nhỉ? Mẹ có nghe thấy tiếng ta gọi mẹ không? Con nhớ mẹ, thèm được ôm mẹ quá. Lúc con ôm ông ấy là lúc con nhớ đến mẹ. Con mơ hồ đoán ôm mẹ chắc cũng yêu thương thế này. Mỗi lần gặp ông ấy con lại hào hứng, lại say mê giải mã những vòng tay ôm. Cái ôm thật chặt này là của cha. Mạnh mẽ lắm, rắn rỏi lắm. Cái ôm đằm thắm này là của mẹ, dịu dàng lắm, ấm áp lắm. Cái ôm xốc nổi, hời hợt như chạm khẽ vào da thịt này là của anh trai. Ừ, là anh em sàn sàn tuổi nhau ai ôm riết nhau thế bao giờ, kỳ lắm. Con đã tận hưởng hoan lạc từ những vòng tay ôm ma mị như thế đó mẹ ạ.

- Giải quyết đi. Mà không. Cứ để đó. Tao sẽ kiện. Sẽ kiện cho lão rũ tù ra vì tội cưỡng hiếp.

- Không. Con xin mẹ.

- Mày ngu lắm. Tao sẽ kiện. Lão có tiền, lão sẽ biết cách giải quyết.

Tiếng mẹ rít qua kẽ răng. Tôi tìm đường về nhà để được khóc. Nhưng tôi không khóc được. Mẹ cũng không níu kéo tôi. Tôi đi. Hành lý chẳng có gì.

 

6.

Ông nháo nhác tìm tôi qua những chợ người. Đầu trọc bảo thế sau khi hắn hô hoán anh em giữ tôi lại. Hắn đẩy tôi lên xe và đưa tôi về ngôi nhà lúp xúp cuối chợ. “Mày ở đây ít hôm lấy lại tinh thần, tao về báo cáo với lão”. “Đọc thư mày để lại, lão như phát cuồng lên. Lão già thương mày thật đó. Thôi về đi để bọn tao còn đường làm ăn. Lão bảo không tìm được mày lão giải tán mấy cái chợ này luôn”.

Đầu trọc thuyết phục, giảng giải, phân tích rồi nhìn tôi tỏ vẻ thèm thuồng. “Mà mày ngu bỏ mẹ, cả một đống của, bỏ làm gì. Phí”

Lời đầu trọc cứ bùng nhùng bên tai, tôi nghe câu được câu mất. Tôi thấy mình không còn ác cảm với hắn nữa, ít ra trong lúc này hắn đang sắm vai là đứa tử tế.

 

7.

Những vuông cỏ xanh um trước mắt tôi. Ông bảo, ông đã tự tay mình chăm cỏ để quên đi nỗi nhớ. Tôi thấy mắt mình nhòe đi, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống nóng hổi. Tôi đã đợi mười chín năm để được khóc. Bây giờ tôi đang khóc. Cỏ xanh thì thầm kể chuyện cổ tích về một ông già qua bao đời vợ nhưng chẳng ai chịu sinh con cho ông. Họ đến rồi đi với bản án li hôn có cái quyền được chia tài sản ở hàng thứ nhất. Chỉ còn ông và những vuông cỏ tàn úa ở lại.

Những vuông cỏ đang hồi sinh chờ đón tôi. Tôi thấy mình đang được hồi sinh từ kiếp cỏ, cứ xoắn xuýt, cứ dan díu như nợ nần nhau từ muôn kiếp trước. Ông dìu tôi qua những vuông cỏ, tôi bối rối nhìn sâu vào mắt ông: “Mưa này cỏ bật mầm nhanh lắm đấy, rồi vườn cỏ nhà mình sẽ ngút ngát xanh. Đợi em sau ngày trở dạ, em sẽ lại giúp mình…”./.

------------

 

nguyenhong-content

Nguyễn Hồng

 

NGUYỄN HỒNG- Căn Hộ 1603

Cứ hình dung ra một phân cảnh kịch thế này. Một người đàn ông đã có gia đình. Tất nhiên gồm vợ và các con. Người đàn bà cũng thế. Hạnh phúc tròn đầy, viên mãn lăn trong mắt họ. Họ gặp nhau trong một buổi chiều có mưa bụi chùng chình giăng mắc tại Hà Nội. Quán cà phê trên đường Lý Thái Tổ. Một bên là nước hồ Gươm đang rỡn gió, gợn lăn tăn sóng. Một bên là một người đàn ông và một người đàn bà đang lơ đễnh nhìn ra mặt hồ, khuôn mặt đầy tâm trạng.

Nàng say sưa kể về chồng, về con trai. “Đấy là hai người đàn ông quan trọng nhất của đời em đấy anh ạ. Lúc tạm biệt hai bố con ở sân ga, em tưởng có thể chết được. Chỉ muốn bỏ tất cả để ở lại. Em đã chậc lưỡi, kệ vậy, đến đâu thì đến, cùng lắm là bị sếp kiểm điểm. Còi tàu réo rắt giục, rồi ông trưởng đoàn cứ nói như hét, nhanh lên, nhanh lên, trễ tàu bây giờ. Em quýnh quáng cả lên. Đợt tập huấn này kéo dài một tháng. Trời ơi, em nhớ ông con đến phát điên mất thôi”.

Anh ngồi lặng thinh, từng bụm khói nhả lên trời. Tan loãng. “Sài Gòn bây giờ cũng đang mưa. Mưa rào. Ào ào đổ xuống như trút nước rồi lại ào ào đi. Cu Bin sắp đến giờ tan học. Không có anh, bà xã lại phải vật lộn với thằng nhóc”.

Gió hồ đưa đẩy từng cơn mưa bụi mỏng manh, yếu ớt như là sương khói. Nàng xoay xoay tách cà phê, thấy trước mắt mình hai bố con đang ríu rít chuyện trò sau giờ tan lớp, hai bố con đang mê mải với một trò điện tử mới mà không sợ mẹ cà rằm, hai bố con đang giành nhau ôm mẹ mỗi khi lên giường... Yêu sao yêu lạ. Nhớ sao mà nhớ cồn cào. Tự dưng thấy sống mũi mình cay cay, nàng thở hắt ra “Còn 5 ngày nữa cơ đấy”.

Anh nhìn sâu vào mắt nàng. “Ừ, còn 5 ngày”.

Cứ thế, trong quán cà phê đông đúc, có một người đàn ông và một người đàn bà đang độc thoại với nhau. Hai cốc cà phê vẫn còn đầy nguyên. Nguội ngắt.

Kịch bản sẽ không là gì cả khi hai nhân vật chính cứ thay nhau độc thoại rồi đối thoại, thay nhau hết thủ thỉ rồi lại cao trào mà không hề quan tâm đến người đối diện muốn nghe nữa hay không. Ý đồ của đạo diễn không chỉ có thế.

“Cắt. Chuyển cảnh”.

Đến đây thì ông đạo diễn đã cất chiếc bàn đang là vật vô duyên nhất giữa hai người để chuyển cảnh. Lúc này họ không còn chống cằm nhìn ra hồ nữa. Họ đắm vào mắt nhau. Chới với. Bối rối. Người đàn bà đã dựa hẳn vào người đàn ông. Vòng tay siết chặt dần. Bây giờ thì họ đang im lặng để nghe nhau.

“Thế là ổn”. Ông đạo diễn đã vã mồ hôi thở phào nhẹ nhõm.

 “Cắt cảnh”.

Hơi thở của người đàn ông và người đàn bà dường như gấp gáp hơn.

“Ô kìa, tôi đã ra hiệu lệnh cắt cảnh”

Đố nhà biên kịch nào có thể tách họ ra khỏi nhau vào lúc này. Ông đạo diễn đành nhún vai quay đi. Ông không thể đoán được họ sẽ còn ôm nhau đến bao giờ, chỉ biết rằng khi hai người trưởng thành đã phải lòng nhau thì khát khao gần gũi là một điều rất thật.Và chắc chắn ông cũng không cần theo họ đến căn hộ 1603 để dựng thêm một phân cảnh kịch mới.

Căn hộ rộng 160m2, tầng 16 của một chung cư trên đường Hoàng Đạo Thúy. Phòng khách khá bừa bộn. Một bộ salon gỗ Đài Loan, chiếc bàn kính hình chữ nhật còn lưu lại rất nhiều vết ố nước chè. Bộ ly uống nước không được sạch sẽ. Chiếc gạt tàn đầy ú ụ cặn nước, tàn thuốc và giấy gói kẹo singgum. Một vài cuốn tạp chí chuyên ngành đặt không được gọn gàng phủ một lớp bụi mỏng. Chai Wichky còn vơi nửa. Chiếc bật lửa hiệu Zippo đặt ngay ngắn trên bao thuốc 555. Trong đầu nàng bật ra thứ suy nghĩ kỳ quặc, giống như là so sánh, ít nhất cũng còn có thứ đang được nâng niu. Chủ nhân là một người nghiện thuốc lá. Không phải nàng muốn săm soi. Đơn giản vì đối diện với nàng lúc này chỉ có anh và chiếc bàn. Nàng thấy lúng túng. Cảm giác lúng túng đã rất hiếm hoi xuất hiện đối với nàng. Một chút bản lĩnh của một trưởng phòng Tổ chức nhân sự, một chút vốn ngoại ngữ đủ để giao tiếp không cần cầu cứu đến phiên dịch trong mỗi chuyến công tác, một chút ngoại hình không quá rực rỡ nhưng đủ làm nàng nổi bật trước đám đông. Tất nhiên, với sự rèn luyện của bản thân, nàng còn có thêm khá nhiều những một chút, một chút nữa để cảm thấy mình luôn luôn tự tin trong giao tiếp. Nhưng ngay bây giờ, đối diện với anh, thay vì ngồi run, nàng chỉ có thể tập trung săm soi từng mi li mét một trên chiếc bàn đầy cáu bẩn và bề bộn này. Sự tự tin vốn có bay biến đi đâu mất. Sự lúng túng hiện rõ trong nụ cười cực kỳ e ấp. Chết thật. Cả đến nụ cười này cũng xuất hiện rất ít ỏi. Phải bình tĩnh thôi. Nàng tự trấn an mình.

“Em thực sự thấy lúng túng, em cần một cốc nước ấm”.

Nàng ấp úng. Nàng thành khẩn. Nàng thấy mình nữ tính hơn bao giờ hết, ngoan hiền hơn bao giờ hết, yếu đuối hơn bao giờ hết. Nàng nghe thấy tim mình đang đập loạn xạ. Từng vi mạch đang rần rật chảy trong huyết quản.Với nàng đấy là một lời thú tội. Với anh, có thể đấy là bản lĩnh. Để thành thật được nhiều lúc cũng cần phải có bản lĩnh.

Anh cười. Nụ cười ấm đến nỗi nàng có thể tan ra. Giá như anh hiểu được, một phần vì điệu cười ấy, nàng sẽ lại chạy cả ngàn cây số để ra Hà Nội gặp anh, để lại được lúng túng một cách cực kỳ bản năng, run rẩy một cách cực kỳ bản năng, thành khẩn một cách cực kỳ bản năng.

“Anh không nghĩ thế, có thể em hơi mệt, nghỉ một lúc sẽ hết”.

Nàng hít một hơi thật sâu. Một cốc nước ấm. Nàng thấy mình đang được chăm sóc. Nàng thấy yêu thương đang ùa về ăm ắp. Hạnh phúc căng ngực. Căn phòng cũng như hóa yêu thương. Người đàn ông trước mặt nàng nửa như lạ lẫm, nửa như gần gũi lắm, nửa như không phải, nửa như đã thuộc về nàng từ rất lâu.

Nàng quan sát phòng bếp. Rộng rãi và ngăn nắp quá. Đồ vật đầy đủ cho sinh hoạt của một gia đình nhưng ít được sử dụng. Đọc được sự tò mò trong mắt nàng, anh cười như phân bua: Vì công việc, anh thường xuyên lưu trú tại Hà Nội. Anh mua căn hộ này cho tiện sinh hoạt. Thi thoảng bà xã và bọn trẻ ra chơi. Một mình, hầu như chẳng lúc nào anh vào bếp. Trước lúc vào Sài Gòn bà xã sắp xếp thế nào thì lúc ra Hà Nội vẫn còn nguyên thế.

Không chú ý mấy đến lời anh nói, mắt nàng đang dán vào góc tường cạnh bàn ăn, nơi treo một bức ảnh gia đình. Người đàn bà có đôi mắt đen đang chằm chặp nhìn nàng. Ánh nhìn rắn rỏi cứ như đã đọc thấu tâm can nàng. Bất giác nàng thấy rùng mình. Nàng cố xua đuổi sự sợ hãi, hoảng loạn khi thấy mình đang dần dần bị tãi ra, bị bong tróc, bị đuổi chạy và dồn đến ngõ cụt, chới với đến muốn ngã khụy. Ớn lạnh, mồ hôi nàng rịn trán.

“Anh ơi, em sợ”. Nàng bấu chặt vào vai anh. “Em thấy rất sợ”.

Nàng không nhớ được anh đã dìu nàng đi qua nỗi sợ hãi như thế nào. Chuông điện thoại báo cuộc gọi đến làm nàng tỉnh giấc. Anh đang say ngủ, nụ cười ấm vẫn ấm. Nàng thấy mình đang bồng bềnh trôi. Dụi đầu vào ngực anh, nàng muốn mình cứ lại được trôi mãi như thế. Miên man, miên man.

***

Công việc cho nàng những chuyến đi. Những chuyến đi luống cuống đẩy nàng đến căn hộ 1603. Căn hộ 1603 ủ hương giấc yêu nàng tròn căng. Nàng thì thầm: “Thèm được làm vợ anh quá”. “Bậy nào, sao em ngốc nghếch thế?” “Em cũng không biết mình đang thế nào nữa”. Nàng cắn nhẹ vào môi anh “Thèm cứ mãi như thế này, anh ạ”.

“Có một gã người nào đó đã ước rằng giá như chúng mình gặp nhau khi anh chưa bị ràng buộc và em chưa thuộc về ai, em có ước được thế không?”

Câu nói của anh vô tình kéo nàng ra khỏi những mộng mị yêu đương. Nàng nhìn xa xăm, thấy trong mình rỗng ruột. Nỗi buồn từ đâu kéo đến ken kín lòng. Chênh vênh, chênh vênh. Nàng trườn qua người anh, cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng chiếc sơ mi anh đang mặc dở. Khung cửa sổ từ tầng 16 có thể nhìn bao quát một góc thành phố. Mùa đang đổ những cơn mưa bụi rất mỏng.

“Anh, dậy cùng em đi. Trời đang mưa”. Nàng rủ rê “cứ mưa xuống là nhớ Hà Nội, nhớ anh đến mềm môi”.

“Ôi hay, thế em yêu Hà Nội hay yêu anh?” Anh vòng tay ôm nàng từ phía sau, cố pha trò dỗi hờn để kéo nàng ra khỏi những day dứt.

Nàng vân vê trái tai trắng hồng của anh, thủ thỉ: Không biết sẽ là như thế nào anh nhỉ. Một cô gái sống cách xa thủ đô hàng trăm cây số đã phải lòng Hà Nội. Hà Nội lại xui người ta phải lòng một người đàn ông phương Nam. Có bao giờ anh tưởng tượng được thời sinh viên của em. Khi tàu vừa dừng bánh, em ùa vào Hà Nội như ùa vào vòng tay yêu thương. Những con đường, những góc phố, những ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, Hương Ngọc Lan ngọt lịm, hương hoa Sữa nồng nàn, những hàng cây nhẫn nại che nắng mưa. Và hoa....yêu lắm những mùa hoa Hà Nội.Yêu lắm những cơn mưa bụi Hà Nội, những mùa đông Hà Nội lạnh xuýt xoa. Gặp anh em càng yêu hơn xứ lạnh này. Nhưng mà...Yêu anh, Hà Nội bỗng dưng biến mất. Chỉ còn anh, căn hộ 1603 và những đắm say.

Tưởng tượng đến ngày rời Hà Nội, cứ thấy se sắt lòng. Liệu một mai gặp lại, không có anh, Hà Nội có còn nguyên vẹn trong trái tim nàng. Hà Nội vẫn đấy, vẫn vậy. Căn hộ 1603 rồi sẽ đổi chủ. Chỉ có nàng hoang hoải với nỗi nhớ. Anh trở về với cuộc sống của anh. Sài Gòn ở đâu vậy nhỉ? Chắc là xa thật là xa. Nàng chưa bao giờ đặt chân đến đấy. Nàng cũng không có ý thức muốn tìm anh ở mảnh đất xa lạ ấy.

“Hãy tha lỗi cho anh. Nếu trong một hoàn cảnh khác...anh sẽ nói: Hãy làm vợ anh, em nhé. Nhưng mà...”. Anh siết chặt nàng vào lòng, thấy cái thời khắc chia tay đang đến rất gần. Thật gần.

***

Anh chia tay Hà Nội vào một ngày rực rỡ nắng. Không có nàng. Không có mưa. Nàng nghẹn ngào “em không thể tiễn anh” rồi vội vã gác máy. Từng tiếng tút tút dài trơ khấc, khô khan, vô cảm. Anh sập cửa. Thấy tim mình như đang vỡ ra thành trăm ngàn mảnh.

***

Nàng trở lại Hà Nội. Cứ thấy trống hoang hoác trong lòng. Bao năm qua, mỗi lần nghĩ đến anh, nàng phải dằn mình lại. Tự nhớ, tự quên, tự yêu thương, tự bỏng rát. Căn hộ 1603 im ỉm đóng. Sẽ là một người chủ mới, hoặc không có ai. Nàng bần thần. Chỉ cần một nhấn chuông thôi mọi nghi ngờ trong nàng sẽ được giải tỏa. Nàng ngần ngại, tiếng thở dài bị nén lại cứ nhưng nhức trong lồng ngực. Nàng đang cố gắng để chấp nhận sự thật. Chẳng thể có phép nhiệm mầu nào đưa anh đến sau cánh cửa, ấm áp, nồng nàn mỗi lần nàng nhấn chuông. Nàng quay gót, thấy sau lưng mình ánh mắt anh đang dõi theo.

Người phụ nữ đi ngược chiều đăm đắm nhìn nàng. Đôi mắt đen. Nàng đã gặp ở đâu nhỉ. Nàng lục tung trí não. Nàng không thể nhớ, đành cúi đầu chào chiếu lệ.

Cô vừa rời căn hộ 1603?

 .....

Căn hộ 1630. Chẳng lẽ....Một ý nghĩ mơ hồ lóe lên trong đầu nàng nhanh và nhói đau như một vết cắt. Linh tính mách bảo nàng một điều gì đó không bình thường. Đôi mắt đen nàng đã gặp. Đúng rồi, bức ảnh ở căn hộ 1603. Người phụ nữ đã nhìn xuyên thấu tâm can nàng, đã ám ảnh tâm trí nàng đang hiện diện trước mặt nàng.

Tôi biết rồi cô sẽ trở lại.

...........

 Nếu có thể, tôi mời cô lên nhà.

...........

Vì lý do gì nàng không lý giải được, nàng ngoan ngoãn nghe lời người đàn bà là vợ anh cũng như đã từng ngoan ngoãn nghe lời anh mỗi lần đến căn hộ 1603. Nàng rón rén. Nàng nghẹt thở. Căn hộ 1603 ấm cúng, căn hộ 1603 tràn ngập yêu thương nàng đã thuộc lòng mọi ngóc ngách bây giờ trở nên âm u và lạnh lẽo. Người đàn bà giọng ấm và trầm, ánh mắt sâu buồn nhưng toát lên vẻ bình thản: Anh ấy đi rất vội, sau một cơn nhồi máu cơ tim. Chỉ kịp nhắn lại rằng đừng đổi căn hộ 1603, anh sẽ ở lại đây. Vĩnh viễn. 

***

Này nhà văn kính mến, ông đã kéo nhân vật ra khỏi kịch bản của tôi rồi đấy. Ông đã cho nhân vật sống thật với những hoan hỉ yêu đương rồi lại ra tay giết chết khi ông không thể kết thúc.Việc làm này có vẻ như bất nhẫn với bạn đọc và thiếu trách nhiệm với ngòi bút của mình. Một kiểu làm văn hời hợt, cẩu thả và bế tắc.

Ai bảo chết là hết, trong trường hợp này chết nghĩa là đang sống lại.

Thôi, vứt mẹ cái ý tưởng hão huyền của ông vô sọt rác đi. Chết là chết. Chết là nỗi đau của người ở lại. Chết, trong một số trường hợp là một sự hèn nhát vì đã không đủ can đảm để sống. Ông đã không đủ bản lĩnh cho người đàn ông sống, để được dằn vặt, được day dứt, được yêu thương, được đau khổ.

........

Đừng có nghển mặt ra thế chứ. Thế nhé, cứ thế nhé. Xử lý lại đi. Vẫn là căn hộ 1603 và những nồng nàn nhé. Vẫn cứ đắm say như thế nhé. Cứ yêu như thế, như thế nhé...

Nguyễn Hồng


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Mười Hai 202311:23 SA(Xem: 696)
Đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi tôi không nhớ lần cuối cùng mình đã ngồi đọc liền mạch hết một cuốn sách là khi nào.
21 Tháng Mười Hai 20234:56 CH(Xem: 585)
Phong cách viết của Phạm Thanh Chương rất mới, đầy tính sáng tạo dù anh viết những đề tài không mới.
07 Tháng Mười Hai 20231:22 CH(Xem: 627)
Vĩnh Quyền đã lục lọi, xáo trộn, lắp ghép kí ức để từ quá khứ trình hiện cái đa chiều của thời hiện đại: “Trong vô tận song song gặp nhau?”
22 Tháng Mười Một 20239:40 SA(Xem: 786)
Anh có thấy mình giống như mẫu hình thi sĩ mà Xuân Diệu đã từng khắc hoạ: “Tôi là con chim/ Đến từ núi lạ/Ngứa cổ hót chơi…”?
09 Tháng Mười Một 20233:44 CH(Xem: 928)
Ann Phong đang để lại những dấu vết và còn thời gian khá dài để tiếp tục lưu lại nhiều dấu vết khác.
02 Tháng Mười Một 20231:07 CH(Xem: 1066)
Trần Hạ Vi đã cho ra đời tác phẩm thơ đầu tiên - Lật tung miền kí ức (2017), và mới đây nhất, năm 2020, là tập thơ thứ hai - Vi.
27 Tháng Mười 20231:01 CH(Xem: 906)
Tất cả các nhân vật trong tiểu thuyết Khánh Trường đều là các hình tượng rất mong manh, dễ dàng hư vỡ.
20 Tháng Mười 20235:24 CH(Xem: 1026)
Trần Thiên Thị viết tắt TTT hay đọc là 3 Tê, tôi liên tưởng đến những T thơ ca:
14 Tháng Mười 20239:58 SA(Xem: 848)
Thơ Phan Ngọc Thường Đoan là những tâm trạng miên man buồn. Nỗi buồn, nỗi đau đớn và có cả sự thẫn thờ, cô đơn đến chạnh lòng, cô đơn đến chới với. Đọc thơ Thường Đoan, tôi nhận thấy chị là nhà thơ của sự “cô đơn”.
07 Tháng Mười 202310:30 SA(Xem: 1011)
Mùa Sen. Đang giữa mùa sen, tranh của Hòa cũng đã nở những đóa sen của tình yêu và niềm hy vọng được chữa lành, được trở lại.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17072)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12277)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19003)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9187)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8361)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 623)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 996)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1186)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22481)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14022)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19191)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7907)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8823)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8505)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11073)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30725)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20822)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25519)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22916)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21741)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19800)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18061)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19261)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16927)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16119)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24516)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31963)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34938)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,