Mây trôi cho trắng tận lòng...
"Tôi không tìm, tôi thấy". (Pablo Picasso)
Tôi càng tin tưởng vào độ xác tín trong câu nói trên của nhà hội họa, điêu khắc lừng danh người Tây Ban Nha hơn - khi được đọc những đoản âm-lục bát của tác giả Văn Công Mỹ. Bởi một lẽ giản đơn, trong quá trình tạo tác văn chương nói riêng và nghệ thuật nói chung, người nghệ sĩ sẽ không thể có những sản phẩm đích thực, nếu họ không hun đúc được những cảm xúc liều cao. Ở lục bát Văn Công Mỹ, tôi yêu mến ngay những câu thơ đẹp - cảm xúc, đẹp - tâm
hồn:
"Thoảng mùi thiếu nữ hôm xưa
Mù đêm nguyệt tận gió lùa liếp hiên
Liếc màu da trắng em nghiêng
Một tôi vô đạo bỗng hiền như kinh"
(Hương trần)
Hoặc là:
"Cảm ơn trời có đôi ta
Cảm ơn em hóa đàn bà vì anh"
(Nói với phu nhân)
Đây là những dòng thơ của một người đã hơn 40 năm buông bút, như cầm lại kỷ vật, như cầm lại một phần thân thể. Những nổi trôi cuộc đời đã hằn lên những dòng lục bát - Văn Công Mỹ những nếp nhăn tâm thức, những chiêm nghiệm
phảng phất màu Thiền. Tôi xin kết lại ghi chép nhỏ của mình, bằng hai câu thơ mà bản thân rất thích:
"Mây trôi cho trắng tận lòng
Bên sông bẻ kiếm vời trông luân hồi"
(Bẻ kiếm bên trời)
Những dòng lục bát được lược trích ở trên nằm trong tập thơ "Dạo đàn bên sông". Tác giả: Văn Công Mỹ. Ấn phẩm được Nhà xuất bản Trẻ ấn hành năm 2012.
Nguyễn Đăng Khoa
Sài Gòn, 12.7.2014
------
Bẻ Kiếm Bên Trời
Nước lên chiều xuống khơi khơi
Có phù du cũng rối bời tóc bay
Này môi mắt,này chân tay
Này là hư ảo hình hài sắc , không
Mây trôi cho trắng tận lòng
Bên sông bẻ kiếm vời trông luân hồi.
Tiễn
Tiễn nàng đi buổi đêm buông
Có con dế nhỏ khóc buồn cuối sân
Tìm đâu chút ánh trăng vàng
Gói trong một vạt áo hoàng hoa bay.
Phân Nửa
Nửa hiện hữu , nửa hư vô
Nửa khao khát, nửa thờ ơ cõi này
Nửa em hạnh ngộ vui vầy
Nửa tôi cúi mặt đợi ngày tiễn đưa.
Vẫn Là Em
Vẫn là em tự ngàn xưa
Áo tinh khôi níu gió đùa bước chân
Môi hồng biết níu thanh tân
Em độ lượng níu thanh xuân cho chồng.
"Tôi không tìm, tôi thấy". (Pablo Picasso)
Tôi càng tin tưởng vào độ xác tín trong câu nói trên của nhà hội họa, điêu khắc lừng danh người Tây Ban Nha hơn - khi được đọc những đoản âm-lục bát của tác giả Văn Công Mỹ. Bởi một lẽ giản đơn, trong quá trình tạo tác văn chương nói riêng và nghệ thuật nói chung, người nghệ sĩ sẽ không thể có những sản phẩm đích thực, nếu họ không hun đúc được những cảm xúc liều cao. Ở lục bát Văn Công Mỹ, tôi yêu mến ngay những câu thơ đẹp - cảm xúc, đẹp - tâm
hồn:
"Thoảng mùi thiếu nữ hôm xưa
Mù đêm nguyệt tận gió lùa liếp hiên
Liếc màu da trắng em nghiêng
Một tôi vô đạo bỗng hiền như kinh"
(Hương trần)
Hoặc là:
"Cảm ơn trời có đôi ta
Cảm ơn em hóa đàn bà vì anh"
(Nói với phu nhân)
Đây là những dòng thơ của một người đã hơn 40 năm buông bút, như cầm lại kỷ vật, như cầm lại một phần thân thể. Những nổi trôi cuộc đời đã hằn lên những dòng lục bát - Văn Công Mỹ những nếp nhăn tâm thức, những chiêm nghiệm
phảng phất màu Thiền. Tôi xin kết lại ghi chép nhỏ của mình, bằng hai câu thơ mà bản thân rất thích:
"Mây trôi cho trắng tận lòng
Bên sông bẻ kiếm vời trông luân hồi"
(Bẻ kiếm bên trời)
Những dòng lục bát được lược trích ở trên nằm trong tập thơ "Dạo đàn bên sông". Tác giả: Văn Công Mỹ. Ấn phẩm được Nhà xuất bản Trẻ ấn hành năm 2012.
Nguyễn Đăng Khoa
Sài Gòn, 12.7.2014
------
Nhà thơ Văn Công Mỹ
Bẻ Kiếm Bên Trời
Nước lên chiều xuống khơi khơi
Có phù du cũng rối bời tóc bay
Này môi mắt,này chân tay
Này là hư ảo hình hài sắc , không
Mây trôi cho trắng tận lòng
Bên sông bẻ kiếm vời trông luân hồi.
Tiễn
Tiễn nàng đi buổi đêm buông
Có con dế nhỏ khóc buồn cuối sân
Tìm đâu chút ánh trăng vàng
Gói trong một vạt áo hoàng hoa bay.
Phân Nửa
Nửa hiện hữu , nửa hư vô
Nửa khao khát, nửa thờ ơ cõi này
Nửa em hạnh ngộ vui vầy
Nửa tôi cúi mặt đợi ngày tiễn đưa.
Vẫn Là Em
Vẫn là em tự ngàn xưa
Áo tinh khôi níu gió đùa bước chân
Môi hồng biết níu thanh tân
Em độ lượng níu thanh xuân cho chồng.
Gửi ý kiến của bạn