Trong ghi nhận của tôi, Ngưng Thu là một trong những tiếng thơ nữ hôm nay, không chủ trương xây dựng cõi-giới thi ca của mình trên nền tảng ngôn ngữ / hình ảnh thân xác. Ngưng Thu không cho thấy, dù chỉ một thoáng, ý hướng lột trần con người, phơi bày thân thể kẻ khác hay chính mình, hầu tạo những tiếng nổ râm ran; như những phong pháo đùng. (Dù với giáo lý Ki Tô thì, thân xác chính là đền thờ Chúa – theo nghĩa tâm linh. Thánh thiện).
Bởi vì, những phong pháo-đùng-ngôn-ngữ có từ các phần thân thể kín đáo của con người, dẫu có tạo được tiếng nổ lớn, ồn ào đến đâu, rồi cũng sẽ tan đi như những giải khói nhạt. Những ngợi ca, những vỗ tay, hò hét bên lề, dù có cao giọng, khản cổ, rồi cũng sẽ chỉ như những con rối, phản ảnh những cảm thức bất cập, hoặc tình trạng tâm sinh lý bị ẩn ức, dồn nén…
Cái còn lại, trước, sau trên mặt đất, dưới chân bước thì, bất cứ phong phào đùng nào, cuối cùng, cũng chỉ là những xác pháo vụn, nát. Chúng như một thứ rác mà, chiếc chổi thời gian sẽ quét đi, với ít nhiều buồn rầu, ái ngại!!!…
Qua khá nhiều những bài thơ Ngưng Thu tôi được đọc, tiếng thơ nữ này cho tôi xác tín: Ngưng Thu ngược lại. Ngưng Thu chọn xây dựng, thiết lập cõi giới thi ca của mình, bằng những thăm dò tiềm thức, đáy sâu. Bằng những con chữ / hình ảnh tự thân mang những vệt sáng len thấu ngõ ngách khuất lấp nhất của tâm hồn, đời sống, thân phận, tình yêu, hạnh phúc và bi kịch kiếp người.
Nỗ lực thi ca Ngưng Thu là nỗ lực bền bỉ, tự tin của người đãi cát, tìm vàng. Vì thế, người đọc thường bắt gặp trong thơ Ngưng Thu những câu thơ sóng-sánh-tân- kỳ. Như:
“bức tường rêu miễn dịch”
Hoặc:
“em trải rộng lòng dường mỏi cánh chim bay”
Hoặc nữa:
“nhìn lại mình chợt bề bộn những đơn côi”…
Cõi giới thơ Ngưng Thu không chỉ cho người đọc những câu thơ sóng-sánh-tân-kỳ mà, Ngưng Thu còn cho người đọc những đoạn thơ lấp-lánh-mới-mẻ như:
“hạnh phúc lang thang chơi trò cút bắt
tình khúc thiên thu chơi trò dấu mặt
cánh chim cứ miệt mài nghiêng nỗi buồn về phía có cơn mưa”
Hoặc:
“ta dốc ngược ta
Sục sạo vào trong chiếc hộp kí ức kiêu kì
Chút tàn phai mụ mị
Chút yêu người lý trí
Chìm ngược vào ta
Chìm ngược vào đêm mớ ngủ
Một giấc xuân tràn ngược dốc thời gian”
Hoặc nữa:
“Này một chút nhu mì xin giữ lại
Nỗi buồn ơi! Mi cứ rụng theo mùa”…
.
Nếu Ngưng Thu để ý thêm một chút, việc sử dụng các giới tự (pre.) - - Thí dụ bỏ bớt giới tự “vào” hay “trong” ở câu thơ “Sục sạo vào trong chiếc hộp kí ức kiêu kì”; để câu thơ trở thành “Sục sạo trong chiếc hộp kí ức kiêu kì” - - Hay “Sục sạo vào chiếc hộp kí ức kiêu kì”, đoạn thơ đó sẽ đẹp hơn nữa, theo tôi.
Tuy nhiên, một mặt nào khác, tôi cũng tự hỏi, phải chăng tôi đã đòi hỏi quá nhiều nơi tài năng hiện như dòng sông còn đang băng mình về phía trước? Phía của những nỗ lực bền bỉ, làm mới thi ca, của tác giả này.
Rồi, tôi cũng chợt nghĩ, ở vị trí độc giả (như tôi), nếu tôi có đòi hỏi đôi điều nơi nhà thơ mà tôi yêu thích thì, Ngưng Thu, chắc cũng không cho là… quá nhiều, có phải?
Trường hợp nào, tôi cũng vẫn thấy, Ngưng Thu là một trong số không nhiều, những tiếng thơ nữ đang tự khẳng định mình, như một cõi giới thi ca mới. Lạ.
Du Tử Lê
(Garden Grove, Oct. 2014)
.
DĂM BÀI THƠ NGƯNG THU.
Huyền thoại sonate ánh trăng
Anh đưa ngày đi
bằng tia nhìn dõi theo những áng tà huy trôi trên sông
một chút bâng quơ vừa rụng
ngày đột quỵ bên đóa Giulietta Guicciardi * cánh nhung nhức nhối
và anh tiễn một cuộc tình
bằng hồi âm mùa đông lạnh buốt
đêm chùng
những tàn mây ẩm ướt cô đơn
Trong những bước chân buồn giận dỗi hờn
có nỗi nhớ vừa qua thăm
những lặng im có là ngôn ngữ ?
thứ ngôn ngữ mặc trầm
cứ bằn bặt vờn quanh
mùa phản hồi anh bằng những nốt thu xanh
Những phím dương cầm chìm ngập dưới ánh trăng
bản Sonate trong anh chợt bềnh bồng trôi trên dòng sông Đa Nuýp
trái tim cô gái mù dâng lên niềm hạnh phúc
ngày cũng quay về nỗi nhớ cũng như mây
Có những điều thật vô cùng bình bình dị quanh đây
nỗi đau cũng biết hao gầy
có những ước mơ tưởng chừng như mùa
cứ trôi theo năm tháng
đôi mắt của cô gái mù đã nhìn thấy dòng sông Đa Nuýp thân thương chở đầy ánh
trăng
ánh trăng huyền thoại
Beethoven
Beethoven
những thanh âm không là tiếng nói
rộn ràng thổn thức tim yêu.
………………………………………………………………………………
* Nữ bá tước
Giulietta Guicciardi 17 tuổi người học trò học nhạc mà Beethoven yêu say đắm
nhưng bị chối từ.
Đêm Dốc Ngược.
Dốc ngược đêm
Vũ trụ quay mòng qua nhiều vòng tinh tú
Hạt sương rơi vào mắt âm thầm
Cánh hoa tàn đậu xuống vành môi.
Dốc ngược đêm dìu ta vào nỗi nhớ buông trôi
Niềm đau chổng ngược
Dĩ vãng dồn về vỗng lên chóng mặt
Dòng máu nghịch ngợm ngược chảy qua trái tim đập liên hồi bất chấp
Mây trời ngược dốc miên mang.
Dốc ngược đêm vào đời gió lênh loang
Người đàn bà đổ thanh xuân lên thềm trăng run rẩy
Gom tình yêu rót mật
Phía cuối sân vườn hạt cỏ nẩy mầm ngược
Hiên nhà trăng rớt ánh vàng rôm
Tóc đêm xỏa xuống
Gọi gió phiêu bồng
Cung đàn khuya rụng giọt
Mưa buồn khua gót mây xa.
Ta dốc ngược ta
Sục sạo vào trong chiếc hộp kí ức kiêu kì
Chút tàn phai mụ mị
Chút yêu người lí trí
Chìm ngược vào ta
Chìm ngược vào đêm mớ ngủ
Một giấc xuân tràn ngược dốc thời gian.
Cho Nỗi Buồn Rụng Theo Mùa.
Ta nhắm mắt bước đời bao lạ lẫm
Nghe tháng ngày đon đả quảy mùa đi
Mưa buồn rót nỗi niềm trên phiến lá
Nắng quên về cho nỗi nhớ lâm ly.
Ta nhắm mắt ngồi nghe chiều rơi xuống
Vòm trời đan thật thấp, với tay xa
Em có lẽ nơi nào quên ngày cũ
Để màu mây vỡ ướt lạnh ta bà.
Ta nhắm mắt nghe gió về than thở
Kí ức còn đau đáu chuyện xa xưa
Này một chút nhu mì xin giữ lại
Nỗi buồn ơi ! mi cứ rụng theo mùa.
Ta nhắm mắt mặc những gì được mất
Đời vui buồn chi mấy một cung mơ
Hạt sương rớt xuống đời mong manh lắm
Ta còn nhau trong vạn nỗi mong chờ?
Đâu tình yêu thiên thu?
Chao
nghiêng một vành trăng khuyết
con thuyền chòng chành trên ngọn gió hoang mê
Loảng xoảng tiếng đêm khua
chạm vào mảnh sao
rơi vỡ
tinh cầu xa
hoang hoải lối đi về.
Có ai biết dòng nước mắt bắt nguồn từ đâu?
mùa thu ngưng tự xanh ngàn?
nỗi buồn mọc lên ngày rêu
như chiếc nấm
ô xòe che khuất nẻo nhân gian?.
Đêm rộn tiếng
bầy côn trùng tấu khúc mùa sang
những con thiêu thân trước đèn xuắn xuýt
lời đá cuội phiêu phong
bức tường rêu miễn dịch
cơn đau miễn dịch giao mùa?
Mây lơ đãng vào một ngày con tim ai khao khát
cơn gió lơ ngơ tìm vành dương đỏ bừng bỏng rát
chân trời nghiêng phía cô đơn
cơn gió mỏi mê vùi ngủ
áng mây bồng bềnh lặng lẽ tìm quên.
Phải chăng những nỗi buồn thường chẳng tuổi tên
hạnh phúc lang thang chơi trò cút bắt
tình khúc thiên thu chơi trò dấu mặt
cánh chim cứ miệt mài nghiêng nỗi buồn về phía có cơn mưa.
Mời Trà.
Mời anh nhấp một ngụm trà
thơm như cánh gió thu pha hương trời
chỉ như hớp chút gió thôi
ngậm mà nghe tiếng thu rơi ngõ vàng.
Nhìn
Lại.
Ngồi nhìn lại cái dung nhan
ba mươi năm trước rỡ ràng sắc xuân
soi gương chiều luống buâng khuâng
tường rêu ám khói vòng quanh cuộc đời
Đam Mê.
Giấu tình trong sợi đam mê
chôn đắm đuối xuống bộn bề lũng đau
niềm yêu ta cuộn lên nhau
hương tình ái khỏa vào sâu nồng nàn.
Ngưng Thu.
Ngưng Thu xin chân thành cảm ơn nhà thơ đã quan tâm, yêu mến những vần thơ của Ngưng Thu. Đứng trước một đại tiền bối đáng ngưỡng mộ như Nhà thơ Du Tử Lê, Ngưng Thu thấy mình thật nhỏ bé và non nớt vô cùng. Ngưng Thu xin lắng nghe một cách thật lòng những lời dạy bảo chân tình của nhà thơ và sẽ dần tự hoàn thiện mình hơn trong tương lai. Kính mong được quan tâm và yêu mến hơn nữa. Ngưng Thu xin cảm ơn thật nhiều và kính chúc nhà thơ cùng toàn thể gia đình luôn an vui, khoẻ mạnh và hạnh phúc - Ngưng Thu