(Tiếp theo và hết).
Trên đây, khi trích dẫn một số câu thơ của Trương Xuân Thiên trong thi phẩm “Ảo Hồ Ly”, tôi chỉ muốn nêu bật nhiều khía cạnh đáng chú ý của cõi-giới thi ca Trương. Thí dụ nỗ lực làm sống lại những con chữ đã chết và, cho nó một ngữ-cảnh khác; hoặc hương vị thiền trong thơ Trương.
Thực ra, ngay ở những câu thơ trích dẫn ấy, tự thân chúng cũng đã thấp thoáng ít, nhiều tính chất siêu thực rồi.
Đúng hơn, sự thấp thoáng ít, nhiều tính chất siêu thực trong lục bát, không chỉ có với thơ Trương Xuân Thiên mà, tôi cũng thấy ở nhiều tác giả trẻ khác, nữa.
Nhưng, tính đến hôm nay, như sự hiểu biết giới hạn của tôi thì, dường chỉ một Trương Xuân Thiên chủ tâm đánh luống, khơi dòng cho siêu-thực-lục-bát(?) Nói cách khác, theo tôi, lục bát của Trương được ngọn hải-đăng-siêu-thực dẫn đường cho mọi lênh đênh tìm về của thể Sáu Tám, vốn đẫm đẫm tâm cảnh và, cảm thức lạc lõng, bấp bênh của tuổi trẻ đương thời, trước những vấn nạn lớn lao, muôn đời của kiếp nhân sinh.
Nếu phạm trù đời sống của chúng ta ngày càng mở rộng, nở lớn về nhiều hướng, nhiều khía cạnh phức tạp; với những tiến bộ kỹ thuật gia tăng ở vận tốc âm thanh và, ngôi vị độc bá, thượng tôn thực dụng là… “chân lý” sinh tồn của nhân loại hôm nay thì, những câu hỏi mang tính triết lý, như: Tử / sinh; thực / hư; người / thú; được / mất, hợp / tan; hạnh phúc / khổ đau…càng là những nhức-nhối-xuất-huyết trong tâm hồn của những người trẻ làm thơ hôm nay. Họ phải đối đầu cùng một lúc trước thực tế khốc liệt (cơm, áo, gạo, tiền) và lãng mạn, mơ mộng (thuộc tính của con người); để chí ít, khi lui về cõi riêng, trong căn hầm ẩn mật sóng sánh niềm vui và tuyệt vọng, họ vẫn còn có những dấu vết nhận dạng chính mình, để thấy, dù sao họ cũng không chỉ là một con số, trong con số tỷ tỷ nhân quần!!!
Với tôi, những vấn nạn vừa kể, tuồng luôn chấp chới trong dòng lục-bát-siêu-thực của Trương Xuân Thiên, khởi tự vô thức lầm than của một con người săm soi chiếc bóng mình.
Vẫn với tôi, siêu thực, khi đó chỉ là mặt khác của hiện thực biến dạng. Một hiện thực buồn bã được che khuất bởi nụ cười, tuy hàm tiếu mà, đã chĩu nặng biết bao, tự trào!?!.
Sau đây là một số lục bát siêu thực trích từ thi phẩm “Ảo hồ ly” của Trương. (1)
Xin quý vị và, các bạn đón nhận chúng, như đón nhận một điều gì không thể hiện thực hơn, ở mặt bên kia của cực siêu thực:
“Nụ cười trước ngõ tử sinh
Bạc đầu con gió tụng kinh sân chùa
Niềm vui mặc áo vô thường
Mùa đông vừa chớm đoạn trường đêm nay”
(“Mùa đông, bài số # 3)
Và:
“Thèm nghe hoang vắng mọc mầm
Để thương những tiếng lặng câm úa tàn”
(“Hoang Vắng, bài số # 5)
Và:
“Đi vòng qua nẻo thủy chung
Đón con gió lạnh về cùng đa đoan”
(“Lời thề”, bài số # 6)
Và:
“Gió hoang lang bạt kỳ hồ
Ngày kia viên tịch nấm mồ hư hao”
(“Hư hao”, bài số # 8)
Và:
“Đêm qua một khóm mây trời
Về ngang bến cũ đánh rơi tuổi buồn”
(“Tuổi buồn”, bài số # 8)
Và:
“Đêm qua lời hứa băng hà
Một nhành gió bấc mù lòa chịu tang”
(“Băng hà”, bài số # 10)
Và:
“Ngày dài hơn cả kiếp sau
Một mình nhặt xác niềm đau tặng người”
(“Niềm Đau”, bài số #78)
Và:
“Mỗi ngày nhấp một tàn phai
Rót buồn vui lẫn vào chai rượu đời”
(“Rượu”, bài số # 82)
Và…Và…
Du Tử Lê
(Garden Grove, Oct. 30th 2014)
_________
(1) Được biết: “Trương Xuân Thiên sinh năm 1979. Tốt nghiệp Cử nhân Tâm Lí học, họTrương hiện sống và làm việc tại Hà Nội. Thơ đã in: Tư duy S (NXB Văn học 2005) Homosapiens – Người tinh khôn (NXB Văn học 2009). Từng tham dự: Chương trình nghệ thuật: Trình diễn thơ cá nhân Nguyệt thực (Bán đảo Hồ Thiền Quang 2010), Trình diễn thơ Tổ khúc Từ Điện Biên đến Thơ Trường Sa (Sân thơ Trẻ- Văn Miếu 2014) Trình diễn thơ Gia tài của mẹ (Ngày hội Sách và Văn hóa đọc, Văn Miếu 2014).”