dutule.com (ngày 11 tháng 11-2014): Những ngày qua, chúng tôi nhận được trên dưới 10 bài thơ của Phượng Trương Đình. Đọc nhiều lần, chúng tôi chọn được 4 trong số những thi bản ấy.
Đó là những bài thơ tuy vẫn còn một số từ ngữ sáo mòn tới độ, tự thân chúng không còn chút hơi thở, không cho được thơ chút hơi ấm, dù liu điu. Tuy nhiên, xen kẽ, đôi chỗ, Phượng Trương Đình lại cho chúng tôi những câu thơ bất ngờ như:
“Tháng mười mưa tạt nghiêng vành nón mẹ / Gánh cơ cầu lệch bờ vai tần tảo” (Trích “Tiềm thức”)
Hoặc: “Người đàn bà nén nỗi khát khao vào hai bầu ngực” (Trích “Khát”)
Hoặc:
“Rét mướt lao về vả vào mặt thành phố / gió phũ phàng lật từng lối nhỏ / những ô cửa nép mình trong lặng im (…) / Thời gian lặng lẽ lập trình những vết hằn số phận…” (Trích “Chiếc quan tài mùa đông”)…
Thì, với chúng tôi, đó là những tia nắng bình minh, phía trước.
Trân trọng kính mời bạn-đọc-thân-hữu đón nhận những tia nắng bình minh, phía trước của tiếng thơ Phượng Trương Đình.
.
Tiềm thức.
(Bao nhiêu năm giữa chợ đời
Hai tay mười ngón mồ côi cả mười)
Tôi oằn mình vượt qua mùa bão tố
Đường trần bao phen bồi lở
Niềm vui mỏng manh buồn ngập lụt xuân thì
Những cuộc gặp gỡ những chuyến phân ly
Người nhẹ nhàng phủi bàn tay quên lãng
Chỉ mình tôi quắt quay trong miền nhớ
Tiềm thức vật vờ bao vỡ vụn chờ mong
Tôi miệt mài đi về phía long đong
Dòng sông chiều con nước sầu chảy ngược
Hai bàn tay đan dày trầy xước
Quờ quạng tìm hơi hám bình yên
Ba mươi năm giữa chốn đảo điên
Trong cơn mơ luôn thèm tiếng cha cười
Giọt cay đắng gieo vào đêm trầm lắng
Ngậm ngùi ôm những sợi gió mồ côi
Khắc khoải tôi lao về phía tuổi thơ
Tháng mười mưa tạt nghiêng vành nón mẹ
Gánh cơ cầu lệch bờ vai tần tảo
Đôi chân gầy bấm nát quãng đường đê
Ba mươi năm còn mắc nợ câu thề
Gió bụi cõi đời vắt bóp đam mê
Vần thơ dài như nỗi nhớ xa quê
Mài mòn tâm tư những đêm không ngủ
Chập choạng tôi đi về phía bơ vơ
Âm thầm gom những tháng năm lầm lỡ
Chiều cuối thu ai thả niềm trở trăn vào gió
Để tôi lạc loài giữa dấu chân tôi.
Khát.
Người đàn bà nén nỗi khát khao vào hai bầu ngực
Âm thầm nhìn tháng năm trôi
Hằng đêm người đàn bà thao thức
Ầu ơ ru mình và đứa con tưởng tượng
Người đàn bà quăng tuổi xuân vào cuộc chiến
Đánh mất thiên chức thiêng liêng giữa đại ngàn
Trở về làng quê nghèo đói
Mấy mươi năm dài ngồi nếm gian nan
Những nỗi đau không thể liền vết sẹo
Lặng lẽ len qua khoé mi mặn đắng vành môi
Mái tóc dài như dòng suối
Chất độc da cam rứt dần từng sợi
Người đàn bà bị xã hội lãng quên
Khắc khỏai sống trong màn đêm chân lý
Người đàn bà không chồng...
Hai bàn tay sần sùi tự vuốt ve
Tiếng rên vang lên trong canh trường tuyệt vọng
... Người đàn bà bơ vơ nhìn vầng trăng khuyết
Gió khuya về đùa giỡn trái tim
Người đàn bà lặng im
Chập chờn vỗ về giấc ngủ
Người đàn bà khẽ cười khi mơ thấy một hình hài...
Choàng tỉnh thức
Đêm vẫn phủ một màu thăm thẳm
Con đường trước mắt dài hun hút như kiếp người
Người đàn bà oà khóc
Hối hận vì niềm tin sốc nổi...
Đêm lặng.
Gió trở mình chuyển dạ
Vầng trăng đi hoang thất thểu lẻn về
Chiếc lá vàng ray rứt níu đam mê
Áng mây lẳng lơ ngậm ngùi tìm quá khứ
Con dế cô đơn nấp xó tường tư lự
Sương khuya gieo lời tự tình
Những cánh hoa sữa lặng lẽ chao mình
Mùi hương âm thầm giã từ trần thế
Những đôi mắt mỏi mòn cố rạch nát màn đêm
Những bàn chân hối hả
Những nhịp tim run run mệt lả
Những bàn tay quờ quạng nắm bàn tay...
Con đường dài hun hút
Những mảnh hồn lắt lay
Tìm lối...
Chiếc quan tài mùa đông.
Ngày buông tay
Chiều mưng mủ
Những mảnh hồn xoay tròn trong vòng lốc xoáy
Những con đường không tên
Tắc nghẹn mùi lãng quên
Những hàng cây ủ bệnh lâu ngày
Lá không đủ sức nảy mầm
Như những kiếp người vật vờ ủ rũ
Đông giơ chân đạp phăng mùa thu
Rét mướt lao về vả vào mặt thành phố
Gió phũ phàng lật tung từng lối nhỏ
Những ô cửa nép mình trong lặng im
Con mèo hoang thu nanh vuốt lim dim
Mặc tiếng bạn tình rỉ rên thảm thiết
Ánh đèn phả sắc màu mỏi mệt
Xuống vỉa hè hoang xác lá ngập đầy..
Cô gái giang hồ run run đưa tay
Khép tà áo...
đi về con ngõ vắng
Thời gian lặng lẽ lập trình những vết hằn số phận...
Tôi lê chân qua từng mạch máu lòng tôi
Âm thầm nhặt những mảnh xương tàn hi vọng
Những tiếng đời đồng vọng
Đã nằm im hơi trong những chiếc quan tài...
Phượng Trương Đình.