Tiếng thơ Lê Nguyên Tịnh xuất hiện trên văn đàn hải ngoại chỉ vài năm gần đây. Nhưng định mệnh đã mỉm cười với ông, ngay tự những dòng thơ đầu - - Cụ thể, thi phẩm “Thơ Quế Hương” của họ Lê, xuất bản năm 2010. Nói cách khác, văn giới đã chào đón ông, không chỉ như một làn gió mới mà, còn như một người góp lửa nơi quảng trường thi ca, sau nhiều năm thất lạc.
Những ngày qua, cũng với bìa, phụ bản của hai họa sĩ Đinh Cường và, Nguyễn Đình Thuần, họ Lê đã gửi vào cõi-giới thi ca Việt hải ngoại, thi phẩm thứ hai: “Dấu chân của gió”.
“Dấu chân của gió” như một thực chứng thêm, cho chỗ đứng Lê Nguyên Tịnh: Một tiếng thơ xây dựng trên những khai đường mới mẻ của chữ - - Và, những chao chát tầng cao hình ảnh ưu, mị.
Mỗi bài thơ, ở thi phẩm này, hiện ra như một thúc bách, cật lực đi tới; vượt qua những giới hạn bến, bờ tư duy, rung cảm mòn. Nhẵn.
Những con chữ trong thơ Lê Nguyên Tịnh, đã không còn là những con chữ hiểu theo nghĩa chu toàn nghĩa vụ diễn đạt. Mà, chúng còn là những sinh vật có được cho chính chúng, những thao thức riêng. Cũng có thể ví, chúng như những hòn than cháy phỏng thịt-da-cảm-xúc.
Đánh giá cõi-giới thi ca Lê Nguyên Tịnh, ngay nơi những trang đầu trước khi bước vào thế giới “Dấu chân của gió”, nhà thơ Hoàng Ngọc Tuấn viết:
“…khi bắt đầu nghiệp viết, đa số nhà thơ mong muốn đạt được sự “định hình phong cách”. Đó không phải là một điều dở. Tuy nhiên, điều rất dở là sau khi đã “định hình” một phong cách nào đó, nhà thơ bám chắc lấy nó để ăn mòn suốt cả quãng đời còn lại. Một nhà thơ, như một nghệ sĩ sáng tạo đích thực, thì không phải là một người mãi mãi ăn bám vào một phong cách, dù đó là phong cách mà chính mình đã tạo ra. Nhưng trút bỏ một phong cách đã “định hình” để tiếp tục sáng tạo những phong cách khác lại là điều rất khó khăn. Khó khăn, vì quán tính của lối viết. Khó khăn hơn nữa, vì phải thực hiện một hành trình mới, từ đầu, và chưa biết mình sẽ đi về đâu. Vâng, rất khó khăn, nhưng đó chính là sự thử thách đối với ý chí sáng tạo.
“Nhà thơ Lê Nguyên Tịnh không sợ sự thử thách này. Tập thơ Dấu Chân Của Gió khác hẳn với những tập thơ trước của anh. Với Dấu Chân Của Gió, Lê Nguyên Tịnh dứt khoát bước vào một hành trình mới. Anh để lại sau lưng hàng trăm bài thơ mang dấu ấn “Lê Nguyên Tịnh”, trong đó, rất nhiều bài đã được các nhạc sĩ phổ thành ca khúc, được nhiều người hát, nghe, và nhớ. Với ý chí của một nghệ sĩ sáng tạo, Lê Nguyên Tịnh không chịu an vị. Anh tiếp tục lên đường. Trong hai năm qua, Lê Nguyên Tịnh đã không ngừng cho ra đời những bài thơ với phong cách mới. Hơn 100 bài thơ trải dài từ đầu năm 2011 đến nay, và trở thành tập thơ Dấu Chân Của gió…”
Phần cá nhân mình, trong “Vài lời cảm tạ”, Lê Nguyên Tịnh nói:
“Tôi bắt chước câu nói của Wayne W. Dyer: Không có con đường nào đến hạnh phúc, vì hạnh phúc chính là con đường. Không có con đường nào đến với thơ, vì thơ chính là con đường vô tận. Tôi là khách lữ trên con đường ấy. Đam mê và cô đơn. Dấu Chân Của Gió ra đời để kỷ niệm một chặng đường. Ngắm bầu trời lung linh những vì sao. Và bí mật của bóng tối.”
.
Tôi vẫn nghĩ, bóng tối chỉ là mặt khác của ánh sáng. Từ đó, tôi cũng tin, bạn đọc sẽ tìm thấy phần ánh sáng đâu đó nơi những “Dấu chân của gió” của Lê Nguyên Tịnh.
.
Dưới đây là mảng trời thơ Lê Nguyên Tịnh, như những bước đi tới quyết liệt về phía cái mới của thi ca Việt, hôm nay.
Thơ Tình
Anh như con sâu
ăn hết lộc non
trên thế gian này
dù những chất độc
mùa xuân có thể
giết chết anh
như con chim
anh hót đến vỡ
lồng ngực
và chiếc gai nhọn
sẽ đâm thủng tim anh
anh đo bước
như con ốc sên
mỗi đêm từ
chỗ ẩn trú cô đơn
của anh
đến bầu trời
rực rỡ của em
là một tù nhân
anh ca hát
và hít hết không khí
của vũ trụ
vào hai phổi
vốn thiếu dưỡng khí
từ lâu
như một tín đồ
anh tôn thờ
tình yêu như
một vị thần
Tình Yêu
Tình yêu như con ong mang
bụi phấn từ nhụy hoa
này sang nhụy hoa khác
những buổi trưa
những đêm khuya dài ra
những vì sao sáng hơn
chờ đợi trên bầu trời đêm
bí ẩn phong nhiêu huyền thoại
tình yêu làm cho những
chiếc lá vàng biết đau
ta gọi đó là linh hồn
những kẻ cô đơn
mạch máu rạo rực
như rễ cây trong lòng đất
tình yêu nâng cánh chim
bay lên bầu trời mơ mộng
lửa ấm và thiêng liêng
trong mùa đông
chiếc đàn ghi-ta ngân lên
âm thanh kỳ diệu như trái tim
tình yêu làm cho hạt mầm
chiến thắng sự chết
hai khoảng trống hòa hợp
giây phút hiện tại
trở thành vĩnh cửu
New year’s resolutions 2015
Tặng Uyên Nguyên và Chim Hải
Mang yếu tính của lửa
đốt cháy những nỗi bất an
những nỗi buồn, những nỗi tuyệt vọng
như những nghi lễ
mang bản năng của vị thần sáng tạo
để mỗi giây phút trong năm mới
chuyển hóa những nỗi chán chường
thành những buổi liên hoan của sự chết
mang yếu tính của rượu
để mỗi giây phút lên men và say bất tận
như sự tự hủy thơ mộng
mang yếu tính của thơ
để tiên tri về sự giải thoát cho thời gian
trong mỗi khoảnh khắc của đời sống
luôn luôn chuẩn bị cái chết một cách khôn ngoan
bằng cách viết chúc thư thường trực cho sự chết.
Biển
Tôi chuyển hóa trong biển
và biển cư ngụ thường trực trong bạn
biển là giấc mơ, là mật ước của tôi
chúng tôi giao thoa với nhau bằng những lá phổi của đêm
tôi sinh ra trong nước
và nước lưu chuyển không ngừng trong bạn
nước là nguồn cội, là thân thể của tôi
chúng tôi là những con sóng của các thời
tôi được cưu mang và trưởng thành trong đêm tối
đêm tối là chân dung của bạn
chúng tôi sáng tạo những ngôn từ
và khai mở những mật ngữ
tôi thở, mơ mộng, sống, chết và phục hoạt
trong biển, nước và đêm tối
chúng tôi là những khuôn mặt của thời hiện tại
vô hình và linh hoạt
06/01/2015
Gối đầu lên thời gian để bay
Ra đi như một cánh mây
trở về như một dòng sông
tôi gối đầu lên tháng giêng
và mang đôi cánh của gió để bay xa
đến nơi nguồn cội của ý tưởng
tôi phong tước vị hiệp sĩ cho những con đường buổi sáng này
tôi phong vương cho cánh bướm
sáng tạo hoàng triều trên những đóa hoa
tôi ra đi như một con thuyền
trở về như những con sóng siêu thực
tôi đặt tên cho những khoảnh khắc này
là hoàng-hậu-thời-gian
tôi ra đi như một kẻ lưu vong
trở về như đứa con hoang đàngmình đầy những vết-thương-linh-thánh-cô-đơn
8/1/2015
Lê Nguyên Tịnh