Những ngày cuối cùng của năm 2014, Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Ngãi xuất bản và phát hành tập thơ "Thắp lên miền nhớ" của Trầm Thụy Du. Đây là thi phẩm thứ ba của Trầm Thụy Du, sau các tập thơ "Vĩ cầm xanh" (2006), "Khúc hoài niệm" (2010).
Trầm Thụy Du tên thật là Dương Thành Vinh. Anh được sinh ra tại phố cổ Thu Xà , Quảng Ngãi - miền quê đã sinh ra Bích Khê - nhà thơ tài hoa - "người có những câu thơ hay vào bậc nhất Việt Nam". Dương Thành Vinh đi vào con đường sáng tác thi ca từ thưở còn đang theo học các lớp trung học phổ thông của trường Trần Quốc Tuấn, Quảng Ngãi, cùng thời với nhà thơ Nguyễn Đăng Trình, Trần Thị Cổ Tích ... Và, Trầm Thụy Du đã thành danh với những bài thơ tình "một thời tuổi ngọc"
"Thắp lên miền nhớ" gồm 60 bài thơ , anh vẫn viết về tình yêu, quê hương, với những hoài niệm một thời thơ mộng chưa xa trong đời. Trong thơ, Trầm Thụy Du còn trải lòng mình với những miền quê vùng đất mà qnh từng đi qua. Thơ Trầm Thụy Du nhẹ nhàng, mang nét lãng mạn của tình yêu thời tuổi ngọc được viết ra bởi những rung động chân thật:
"Như chồi non lá
mới
Em đi qua đời tôi
Phất phơ tà áo mỏng
Nhẹ tựa làn mây trôi
Cầm tay em buổi nọ
Nghe chim ca rộn ràng
Tôi ngỡ thời trai trẻ
Hát lên lời thanh xuân
Áo hoa và cặp sách
Em tung tăng đến trường
Môi hồng cười trong
nắng
Thở cho làn sương tan
Có điều chi bối rối
Trong mắt tôi thầm thì
Tưởng như mình có lỗi
Khi mùa xuân qua đi".
(Thương đôi tà áo mỏng)
Trong "Thắp lên miền nhớ", người đọc còn bắt gặp những câu thơ cô đọng, tính khái quát cao, thể hiện sự trải nghiệm sâu sắc về cuộc sống của Trầm Thụy Du:
"Dẫm chân lên trần
thế
Thoáng chốc sáu mươi
năm
Bể dâu đời hư ảo
Đã lăn qua chỗ nằm".
(Bốn câu cho tuổi sáu mươi)
Cách đây gần 72 năm, thi sĩ Hàn Mặc Tử và Bích Khê đã có những mùa trăng trên dòng sông Trà. Hàn Mặc Tử "chơi giữa mùa trăng" trên sông Trà - con sông thơ mộng của Quảng Ngãi đượm màu vàng cổ tích. Còn mùa trăng trên sông Trà của nhà thơ Bích Khê "vàng thu rơi mênh mông".
Hôm nay, trong thi phẩm "Thắp lên miền nhớ", người đọc bắt gặp và bị cuốn hút vào mùa trăng trên sông Trà của Trầm Thụy Du với tâm thế mới:
"Giở trang kinh Bát
Nhã
Ta hiểu niềm sắc -
không
Em chèo thuyền vô ngã
Vung sào rợn thinh không
Chuông gióng rền vách
núi
Cá bống quẫy ngược
dòng
Khói sóng giăng mờ mịt
Che nẻo về cửa sông
Mắt dõi nhìn trảng
cát
Mơ hồ những dấu chân
Quờ tay lần tràng hạt
Lòng dặn lòng nguôi
quên
Ta dạo chơi bình yên
Giữa hai bờ hư thực
Một mùa trăng rất
mực...
Mênh mông trong khoang
thuyền".
(Chơi trên sông Trà)
Phải chăng sau khi đi qua những buồn vui, nắng mưa trong cuộc đời, trở về dòng sông Trà của quê hương thân thương, Trầm Thụy Du đã có một mùa trăng an nhiên, một mùa trăng mênh mông hư ảo, vừa thực vừa mộng, đầy ắp tình yêu. Mùa trăng trên sông Trà của Trầm Thụy Du đẹp như tranh, thật đáng yêu biết bao...
Đọc xong tập thơ "Thắp lên miền nhớ" của Trầm Thụy Du, khi khép lại, người đọc trong chúng ta chắc hẳn sẽ "thắp nỗi nhớ bên trời ...lòng buồn rưng rưng...", hoài niệm về một cuộc tình đã xa, nhớ về phương trời xa xăm như những câu thơ của Trầm Thụy Du:
"Thôi em! Chỉ còn
nỗi nhớ
Hoa vàng nở suốt mùa
đông
Buổi chiều qua thung
lũng hẹn
Gió hư vô thổi buốt
lòng".
(trích trong bài thơ"Nỗi nhớ hoa vàng")
Lê Ngọc Trác
Phố biển La Gi, chiều
cuối năm 2014