"Viết
là đắm mình trong cuộc ly tán..."
(Thanh Tâm Tuyền)
Người làm thơ vừa nhóm lửa, lửa men nhóm từng thớ rơm, lửa khởi sự ly tan, cô độc. Nhưng, bởi là loài lửa, chúng nhanh chóng vùng thoát, tìm nhau, quây lại. Và, thơ sáng rực, thơ bập bùng. Tôi đang nói về Đặng Hùng Thương (*) và Tiếng lòng (**), tập bản thảo thơ anh đã hoàn tất tự gần hai mươi năm trước, nhưng không phát hành chính thức, mà chỉ lưu giữ nó - lửa, mãi bập bùng như một đêm hội, cho riêng.
Tôi giật mình, bởi ngày tháng của tác giả ghi dấu những bài thơ, tự hai mươi năm trước. Tức là, những mầm lửa được ái tình chỉ lối.
Là lửa cháy da diết, miên man, đẹp bằng u sầu, đẹp trong u sầu:
"
Ngày xưa hoa cỏ nói gì
Mà
màu lửa ở ven đê cháy hoài..."
(Trích - Cho một người - 1995)
"Có
khoảng lặng chẳng bao giờ tới được
Đang bập bùng
trong mắt của người yêu...
Và quá khứ đã bất ngờ
quay lại
Xui bình yên đi tự vẫn trong chiều..."
(Trích - Mơ hồ - 1995)
Vẫn là lửa, nhưng lửa lặng lẽ, lửa náu mình, lửa đẹp tựa những nỗi buồn niên thiếu :
"
Tình yêu mang chiếc áo vô hình
Mà hạnh phúc, khổ đau
thì hiện hữu
Nên anh hái đầy tay - và chờ đợi
Những
đóa buồn...
Cho Em..."
(Trích - Tình yêu - 1997)
"
Nhớ bậm môi cho mi cứ rưng bờ
Dễ vỡ lắm tiếng
chim vừa rót nhẹ
Giữ màu lửa cho loài hoa ấy nhé
Áo
trắng đừng qua vội. Phố còn sương..."
(Trích - Gửi em cái nhớ bốn mùa - 1995)
Quay lại lời của nhà thơ Thanh Tâm Tuyền:
"Viết là đắm mình trong cuộc ly tán..."
Thì dường như, Đặng Hùng Thương đã chọn lấy ly tán quá sớm, cho tuổi hoa niên của chính mình. Hoặc là, cuộc ly tán đã vồ lấy tuổi hoa niên của anh, theo một cách không thể thoái từ, thông qua sự có mặt, và dĩ nhiên, cả ra đi, của tình yêu.
Tôi
vẫn nghĩ tuổi hai mươi, bên cạnh việc trưng bày cho
cuộc đời chúng ta những vườn hoa đương mộng, thì đôi
khi, lứa tuổi ấy vẫn kịp để lại những bản nhạc
trầm, những tiếng nấc nghẹn, những giấc mơ có đoạn
kết ít tươi vui. Tôi đọc tập bản thảo Tiếng lòng
hai lần, một lần tôi hai mươi mốt tuổi, một lần hai
mươi tám tuổi. Bảy năm. Lần nào về cũng thấy bếp
lửa bập bùng, người nhóm bếp tan dần rồi mất hút,
để lại mỗi một -thơ...
Nguyễn
Đăng Khoa
Sài Gòn, tháng 6 năm 2015
_______
(*)
Đặng Hùng Thương sinh năm 1975 tại Đà Nẵng. Anh hiện
công tác trong ngành giáo dục tại Hòa Vang, Đà Nẵng.
(**)
Tiếng
lòng,
là tập bản thảo được anh hoàn thành từ tuổi đôi
mươi, chắc chắn sẽ có một đời sống riêng của nó,
dù ở dạng thức nào.
Một
số bài thơ trong tập bản thảo Tiếng
lòng:
ĐỊNH NGHĨA
Tôi vò tròn quá
khứ của tôi
Ném phăng qua cửa
sổ
Nào ngờ rơi
trúng vào em
Đang là người
cô đơn dạo phố
Em lặng thầm
mang quá khứ tôi đi...
Tôi xoay người
xé toạc tương lai
Bất ngờ - Em
đứng đó
Trên tay lung linh
một quả tim màu đỏ
Em mỉm cười
trao quá khứ cho tôi!
Tôi biết tôi
thành nô lệ mất rồi
Bởi hiện tại
của tôi đã thuộc về em – Nữ Chúa
Mà Nữ Chúa Tình
Yêu thì vĩnh cửu
Không như phút
giao lời của hai trái tim yêu.
Huế - 01.03.94
TÌNH YÊU
Tình yêu mang chiếc áo vô hình
Đừng cố công
tìm bắt.
Cứ bướng bỉnh vô tư, cứ chờn vờn như
tóc
Cứ giận hờn như môi...
Trái táo E-va khuyết
tự triệu năm rồi
Nên tất cả hiển nhiên thành dang
dở...
Hiện tại sống bằng quên,
Tương lai về
bằng nhớ
Dĩ vãng là mộng du...
Hai cái cô đơn
cộng lại hóa thừa
Nhưng để một lại trở thành rất
thiếu!
Loài người muôn đời không thể hiểu
Cái
món quà không tuổi có tên
Tạo Hóa tặng riêng mình.
CHO MỘT NGƯỜI
- MHP -
Gọi người
xin chút lãng
quên
Về riêng cõi
lặng để tìm ta xưa
Bể dâu chỉ
biết một mùa
Quờ tay lại biết
còn thừa hư không
Một dòng – nửa
đục, nửa trong
Sông Thương vẫn
mãi ôm lòng chảy xuôi
Mây còn đợi
gió cuối trời
Ngây thơ lạc lối
rong chơi chẳng về
Ngày xưa hoa cỏ
nói gì
Mà màu lửa ở
ven đê cháy hoài...
1995
Tình yêu
mang chiếc áo vô hình
Mà hạnh phúc, khổ đau thì hiện
hữu
Nên anh hái đầy tay - và chờ đợi
Những đóa
buồn...
Cho Em...
17.05.97
dutule.com: Trân trọng cám ơn sự lưu ý của bạn.
Với thể loại này, chúng tôi sẽ cẩn thận hơn, trước khi phổ biến.
1 - Tôi dùng Nhận định "Viết là đắm mình trong cuộc ly tán..."
(Thanh Tâm Tuyền)
KHÔNG PHẢI LÀ MỘT SO SÁNH, đó là việc nêu lên một định nghĩa, một khái quát của một nhà thơ đáng kính trọng đi trước, về việc VIẾT. Ngược ý anh nói, nó càng thể hiện SỰ TÔN TRỌNG VỚI THANH TÂM TUYỀN, tôi lấy THANH TÂM TUYỀN LÀM CHUẨN ĐỂ KHÁI QUÁT VỀ VIỆC VIẾT MỘT BÀI THƠ.
Điều này, một người đọc hiểu biết sẽ dễ dàng nhận ra.
2 -
Đồng thời, đó là một NHẬN ĐỊNH của Thanh Tâm Tuyền, KHÔNG PHẢI LÀ THƠ của Thanh Tâm Tuyền. Nhận định này nằm trong những chứng từ Thanh Tâm Tuyền đã phổ biến rộng rãi. Ví dụ, tại website này :
http://www.khoavanhoc-ngonngu.edu.vn/home/index.php?option=com_content&view=article&id=2087:chng-t-thanh-tam-tuyn-1&catid=63:vn-hc-vit-nam&Itemid=106
Đôi dòng làm rõ. Mong anh Tuệ Nguyên đọc lại bài, để không suy diễn sai đi ý người viết. Người viết vô cùng quý trọng Thanh Tâm Tuyền mới lấy nhà thơ này làm CHUẨN để nhìn nhận về việc viết một bài, một câu thơ
Xin cảm ơn