Nhà thơ Bạch Diệp quê quán ở Lệ Thủy, Quảng Bình, hiện sống ở Huế. Chị là một hồn thơ kín đáo mang vẻ đẹp suy tư, trải nghiệm của lối viết hiện đại, tạo dựng không gian thơ như những bức tranh đầy hình dung và màu sắc.
Thơ Bạch Diệp thả ta vào thế giới nội tâm, với bao liên tưởng phong phú và hành trình thấu cảm mơ hồ. Nhà thơ Nguyễn Khắc Thạch cảm nhận:
"... Thơ Diệp là thế, là mô-típ đàn hồi, biểu hiện.
Là "tồn tại mà không cần hiện diện".
... Thơ Diệp là tâm, là dòng chảy vô ngôn."
CLB Văn thơ nữ An Giang và nhà văn Nguyễn Đức Phú Thọ xin được trân trọng giới thiệu chùm thơ của chị:
_______
_______
ĐỪNG NÓI GÌ CẢ
Bây giờ tôi ước mình thu lại
như một dấu chấm trên màn hình rồi tan biến
tiếng khóc như một sợi tơ nhỏ
chẳng ai nghe thấy đâu'
ngày mờ đi những đường viền bất động
một khoảng trống xa xôi
nơi mắt người không đến được
nỗi đau như chiếc xiên dài màu bạc
xuyên nát tim tôi
tôi bồng bềnh quanh người
nước mắt
đừng nói gì nữa cả
nước mắt rất lạnh
một vài thứ trong đầu tê cứng
những vết thương
bầu trời cao như vòm giáo đường
xin cho con cùng cơn đau
chìm xuống.
TRÀ
Đôi khi em thấy mình cười
ít ra là như vậy
chẳng cần đặt tên cho những lí do bi thương
như hằng mơ tưởng như luôn cần đến
đôi khi em nghe tiếng hát
không thành lời
vị ngọt thấm vào cổ họng
hé nở nơi lồng ngực
như ân điển cứu chuộc
anh
táo đỏ và trăm loài hoa khô
tách trà chiều vị Phúc âm
như một tình yêu độ lượng
thứ ngôn ngữ em dùng
là môi là mắt
hơi thở những lọn tóc mai giải thoát
nồng như vạt vang đỏ trước hoàng hôn
trà ủ em thơm như trăng
thảo mộc kể câu chuyện dịu dàng của nắng
em học yêu như đứa trẻ
trốn tìm vành môi mùa hè...
DƯỚI GIÀN HOA TỬ ĐẰNG
Ủ đôi bàn tay ấm
cho giấc mơ dưới giàn hoa Tử đằng
thu vàng màu cam trong giỏ
trăng bạc hà dịu hương
ngủ đi giấc đêm qua
những ngón khô run rẩy
một giây là vực thẳm
lời vỡ thành cơn đau
mây màu tóc chân trời
làn gió lạ xa lướt vội
đêm che một ánh nhìn
trái tim cuộn co hờn dỗi
hãy giữ riêng những bí mật rất riêng
nơi hang sâu
nỗi cô đơn tránh xa ánh sáng
khuấy thinh lặng trong tách trà màu bạc
khấn nguyện những ăn năn
một vàng cam bên màu tím Tử đằng.
MỞ MẮT TRÀN BÓNG TỐI
Rồi anh sẽ đi
như từng trên chiếc cầu ánh sáng
như từng hát một mình mồ côi nơi ốc đảo
như ý nghĩ vượt thoát những con đường
vội và khô một cơn mưa mùa hè
lòng bàn tay em không còn một giọt
mở mắt tràn bóng tối
tìm anh
trong vòng tay anh
những niềm vui hiếm hoi của ngày
em biết
chỉ có tình yêu
không nợ gì từ cái chết
nụ cười và giấc mơ nước mắt
lặng kín như dòng nước sâu
giữ âm tiết một cái tên
ngân vang trong đầu
em thở
để nhận biết và tin
ai cũng có thể chạy
ra cánh đồng một mình
sao cứ phải đau buồn đến thế
sao cứ mãi
đau buồn đến thế.
B.D
Gửi ý kiến của bạn