Lòng ta đầy những chỗ nhấp nhô!
Buồn quá ta đem trời ra mắng
Mắng tận non cao vẫn là trời
Ta gào khản cổ trời không tới
Chỉ nổi buồn ta ở lại thôi
Buồn quá ta đem đời ra chửi
Chửi kẻ vong ơn sống hai lòng
Ta chửi đời cho nhiều chén đắng
Kệ ta đời cứ thế vẫn trôi
Buồn quá đem cả ta ra rủa
Rủa cái ngu ngơ cái khù khờ
Mặn chát đời ta như sóng vỗ
Lòng ta đầy những chỗ nhấp nhô!
Đau thêm lần có sao?
Thế là em cất bước
Quay lưng không lời chào
Một mình tôi tiễn biệt
Một mình tôi thương đau
Thế là em vội vã
Như một cơn mưa rào
Lời thề theo gió cuốn
Ừ! Chỉ là chiêm bao
Thế là em quên hết
Bao ái ân mặn nồng
Tôi yêu thương vét cạn
Em, muốn tôi sống sao?
Thế là em cứ bước
Con đường em chọn rồi
Tôi về con đường cũ
Chỉ mình tôi "nhớ nhau"
Thế là em hạnh phúc
Như cách em kiếm tìm
Tôi giờ ôm mộng mị
Đau thêm lần, có sao?
Mẹ Ngồi Nhớ Ngoại
Chiều nay mẹ ngồi nhớ ngoại
Trong cơn lất phất mưa phùn
Dây trầu ngoài hiên xơ xác
Tóc mẹ giờ trắng như vôi
Chiều nay mẹ ngồi nhớ ngoại
Ầu ơ mẹ hát thành lời
Tự dưng mẹ thành con nít
Thèm hơi ngoại hát đưa nôi
Con nghe những chiều vội xuống
Trăm năm chỉ thoáng mơ hồ
Còng lưng cả đời cơm áo
Chỉ còn hai tiếng :"Mẹ ơi!"
Chiều nay con tằm ăn rỗi
Cây dâu xanh ngắt bên bồi
Con sợ con tằm nhả kén
Hóa thành cánh bướm xa xôi!
Mình anh
Rốt cuộc, giờ mình anh đi tiếp
Lời thề xưa trắng xóa trên mái đầu
Để tang cho cuộc tình vừa chết
Không khói hương mi mắt cay cay
Mình anh cố quên đi ngày cũ
Em đã quên, quên cả lối về
Vầng trăng cắt đôi tròn lại khuyết
Anh khuyết đời anh mấy chơi vơi
Mình anh tiếc cuộc tình vừa mất
Chiều nay thơ thẩn theo bóng chiều
Cô đơn theo anh vào bóng tối
Mình anh với nổi nhớ ôm nhau!
Tháng sáu trời mưa!
Trời đang mang nhớ về lối nhỏ
Tháng sáu trời mưa xa vắng em
Buồn như sương ướt trên lá cỏ
Ray rứt ngày qua cơn bão đêm
Tháng sáu trời mưa xao xác lá
Cuộn mình rên xiết nổi cô đơn
Ơ hay đời đâu cho mặc cả
Ôm trọn mình anh mấy tủi hờn
Tháng sáu trời mưa bên hiên vắng
Lòng ta ủ dột đã bao mùa
Tháng sáu mưa dầm mưa chẳng dứt
Ngoài kia lạnh quá tiếng mưa đêm!
Buồn quá ta đem trời ra mắng
Mắng tận non cao vẫn là trời
Ta gào khản cổ trời không tới
Chỉ nổi buồn ta ở lại thôi
Buồn quá ta đem đời ra chửi
Chửi kẻ vong ơn sống hai lòng
Ta chửi đời cho nhiều chén đắng
Kệ ta đời cứ thế vẫn trôi
Buồn quá đem cả ta ra rủa
Rủa cái ngu ngơ cái khù khờ
Mặn chát đời ta như sóng vỗ
Lòng ta đầy những chỗ nhấp nhô!
Đau thêm lần có sao?
Thế là em cất bước
Quay lưng không lời chào
Một mình tôi tiễn biệt
Một mình tôi thương đau
Thế là em vội vã
Như một cơn mưa rào
Lời thề theo gió cuốn
Ừ! Chỉ là chiêm bao
Thế là em quên hết
Bao ái ân mặn nồng
Tôi yêu thương vét cạn
Em, muốn tôi sống sao?
Thế là em cứ bước
Con đường em chọn rồi
Tôi về con đường cũ
Chỉ mình tôi "nhớ nhau"
Thế là em hạnh phúc
Như cách em kiếm tìm
Tôi giờ ôm mộng mị
Đau thêm lần, có sao?
Mẹ Ngồi Nhớ Ngoại
Chiều nay mẹ ngồi nhớ ngoại
Trong cơn lất phất mưa phùn
Dây trầu ngoài hiên xơ xác
Tóc mẹ giờ trắng như vôi
Chiều nay mẹ ngồi nhớ ngoại
Ầu ơ mẹ hát thành lời
Tự dưng mẹ thành con nít
Thèm hơi ngoại hát đưa nôi
Con nghe những chiều vội xuống
Trăm năm chỉ thoáng mơ hồ
Còng lưng cả đời cơm áo
Chỉ còn hai tiếng :"Mẹ ơi!"
Chiều nay con tằm ăn rỗi
Cây dâu xanh ngắt bên bồi
Con sợ con tằm nhả kén
Hóa thành cánh bướm xa xôi!
Mình anh
Rốt cuộc, giờ mình anh đi tiếp
Lời thề xưa trắng xóa trên mái đầu
Để tang cho cuộc tình vừa chết
Không khói hương mi mắt cay cay
Mình anh cố quên đi ngày cũ
Em đã quên, quên cả lối về
Vầng trăng cắt đôi tròn lại khuyết
Anh khuyết đời anh mấy chơi vơi
Mình anh tiếc cuộc tình vừa mất
Chiều nay thơ thẩn theo bóng chiều
Cô đơn theo anh vào bóng tối
Mình anh với nổi nhớ ôm nhau!
Tháng sáu trời mưa!
Trời đang mang nhớ về lối nhỏ
Tháng sáu trời mưa xa vắng em
Buồn như sương ướt trên lá cỏ
Ray rứt ngày qua cơn bão đêm
Tháng sáu trời mưa xao xác lá
Cuộn mình rên xiết nổi cô đơn
Ơ hay đời đâu cho mặc cả
Ôm trọn mình anh mấy tủi hờn
Tháng sáu trời mưa bên hiên vắng
Lòng ta ủ dột đã bao mùa
Tháng sáu mưa dầm mưa chẳng dứt
Ngoài kia lạnh quá tiếng mưa đêm!
Gửi ý kiến của bạn