Tôi sợ
Tôi sợ về con đường cũ
Ngày xưa em tôi đã qua
Tự dưng thấy mình dối trá
Nổi nhớ em sắp vỡ òa
Tôi sợ nhớ về ngày cũ
Ngày đầu tôi nắm tay em
Tự dưng lòng tôi hóa đá
Nổi đau phơi ngoài thịt da
Tôi sợ những ngày như thế
Em chết trong tôi lâu rồi
Ngày trăng vàng kia vỡ vụn
Bóng đêm làm bạn với tôi
Tôi sợ ngày ta gặp lại
Yêu thương đã hóa hận thù
Chẳng còn điều gì chắp vá
Ngập ngừng tôi gọi:"Người ta!"
Nợ quê!
Ta nợ sông quê đời bồi đắp
Nợ đồng ruộng sâu một cánh cò
Nợ đêm trăng sáng lời cổ tích
Nợ nôi môi mẹ hát ca dao
Nợ quê những tháng ngày lang bạt
Nắng cháy đời ta nợ giếng làng
Nợ quê luôn cả chùm khế chát
Dậy niềm thương nhớ lúc tha hương
Ta nợ rạ rơm lời chân thật
Nợ những hoàng hôn buổi yên bình
Trắng tay ta nợ quê nhiều lắm
Bởi ta còn lại mỗi quê hương!
Này em nợ nhau không?
Gió nợ mây cơn mưa
Sông nợ phù sa đất
Ong nợ hoa ngọt mật
Hoàng hôn nợ ráng chiều
Sum vầy nợ cô liêu
Hờn ghen nợ mong nhớ
Đêm dài nợ trăn trở
Bình minh nợ nắng hồng
Này em nợ nhau không?
Ta nợ nhau mắt biếc
Nợ đôi môi cuồng nhiệt
Nợ bàn tay ấm nồng
Này em nợ nhau không?
Giữa biển đời dâu bể
gặp nhau nào hồ dễ
Chắc nợ nhau kiếp nào?
Ta nợ nhau chiêm bao
Những hờn ghen, nhung nhớ
Nợ nhau lời vụn vỡ
Vì nợ nhau cố tìm..
Này em chớ lặng im
Tình yêu lên ngôi Chúa..
Nơi thánh đường hôn lễ
Ta nợ nhau suốt đời!
Nợ nhau nợ nhau thôi./.
Hỏi thăm Sài Gòn
Sài Gòn có mạnh giỏi không
Mẹ còn quảy gánh hàng rong giữa trời?
Có còn bất chợt mưa rơi
Đông ken xe cộ người người chiều tan
Nửa đêm còn tiếng rao khan
"Bánh giò, bánh nậm" ngân vang góc đường?
Áo dài còn ở Trưng Vương
Bạch Đằng hò hẹn nhớ thương kịp về?
Gặp người xa xứ cùng quê
Giữa Sài Gòn có bốn bề yêu thương?
Lá me còn ngập con đường
Hoa dầu còn bỏ chán chường tít quay?
Sài Gòn có khỏe sáng nay
Ước mơ còn gánh trên vai hỡi người?
Chén đắng
Giê su uống chén đắng
"Lời thầy con xin vâng"
Đường dương trần là vậy
Ngại gì ta phân vân?
Đời vốn là bể khổ
Thánh giá trên vai gầy
Bước trong niềm hoan hỉ
Hay nặng bước sầu bi?
Chúa có bỏ ai đâu
Mà người rời bỏ Chúa
Ngoài kia toàn dối trá
Mệt rả rời... xin tha
"Bình an thầy để lại"
Trong tâm mỗi tội đồ
Ta người ngu xuống hố
Bão từng cơn bão xô
Ngoài kia bão bùng quá
Ta tìm nơi về nhà
Chén đắng ta uống cạn
An bình hát thánh ca!
Tình yêu Chí Phèo
Nơi lò gạch họ yêu nhau
Tắt đèn vẫn tìm ánh sáng
Không thể đi đường nửa đoạn
Cháo hành-cùng nắm tay nhau
Đời vốn ác như Bá Kiến.
Lò gạch xây những lâu đài
Chỉ cần trăng tròn còn sáng
Bụi chuối sau hè, đung đưa
Rạch tình yêu một nhát cắt
Hằn lên khao khát mái nhà
Cần nhau những ngày giông tố
Mắng đời bằng cả hư vô
Tình yêu sinh từ lò gạch
Chịu nung lửa đỏ đen ngòm
Rũ bùn ta thay đời mới
Gạch hồng phơi phới-em ơi!
Cám ơn
Tôi cám ơn cọng cỏ
Và giọt sương bên đường
Nắng ban mai ấm áp
Nhìn cỏ cười mà thương
Tôi cám ơn ngọn gió
Vượt qua bao đỉnh đồi
Một hôm gió ghé lại
Trên cành đóa hoa côi
Tôi cám ơn đôi mắt
Cho tôi thấy cuộc đời
Trong trăm ngàn màu sắc
Có một màu của tôi
Cám ơn bàn tay nhỏ
Cho tôi nắm tay người
Hai bàn tay quyện lại
Cả đất trời sinh sôi
Xin cám ơn tất cả
Những khổ đau, nhọc nhằn
Nếu đời bình yên quá
Tôi đâu tìm ra tôi!
Ai về dòng sông cũ?
Có ai trở về dòng sông cũ?
Nhặt giúp dùm tôi chút nắng vàng
Bãi bồi mùa ngô đương ra trái
Rằng kẻ xa nhà vẫn lang thang
Có ai trở về dòng sông cũ?
Ngày xửa ngày xưa nước lớn ròng
Đời tôi khô hạn đang cơn khát
Cám ơn sông một thuở cưu mang
Có ai trở về dòng sông cũ?
Ngó giúp dùm tôi ngõ đầu làng
Cây đa im mình che bóng mát
Che cả đời tôi lúc tan hoang
Chim di trú
Những đàn chim di trú
Ngàn vạn xa về nhà
Chúng bay ngơ ngác quá
Đường xa lại càng xa
Chim đầu đàn đâu mất?
Những cánh chim mệt nhoài
Bay về phía vô định
Quê nhà là bình minh?
Chim non thiêm thiếp ngủ
Trên cánh mẹ mỏi nhừ
Chim non gào chim chíp
Vừa chào đời di cư
Những cánh chim mỏi mệt
Nằm lăn lóc vỉa hè
Chim non đói sữa mẹ
Mắt chim cha đỏ hoe
Vào mùa chim di trú
Không có chim đầu đàn
Xé bầu trời toạc cánh
Buồn ôi! nỗi trần gian!
Thu Bồn ơi!
Ngày tôi chưa biết Hòn Kẽm
Đâu đà trở thành thi nhân
Đá Dừng tôi chưa lần đến
Hiểu sao sông cũng có nguồn?
Ngày tôi yêu em Gò Nổi
Sông bồi mấy lớp thi ca
Đêm trăng xuôi về Cửa Đại
Khách thơ là ông lái già
Sông Mẹ chắt chiu sữa ngọt
Đôi bờ thênh thang phù sa
Mỹ Sơn trầm mặc dấu tích
"Mang gươm mở cõi sơn hà"
Thu Bồn cho tôi phố cổ
Hành trang mang dặm đường xa
"Đêm hội phố Hoài" réo gọi
Hỏi sao tôi không nhớ nhà?