LY CÀ PHÊ THÁNH
Với nhạc sĩ Phạm Thanh Hiền
Tôi đã gọi ly cà phê
nước trời lá cây khô rãi bên lề đường không người quét dọn
ly cà phê
chan hòa trong kinh thánh từ lâu
maria đồng trinh áo mỏng
tôi nguyện cầu sao chẳng hiện hình sau lời đơn độc
mặt đất giờ không thể bật chồi non - ngày nặng mang kiếp đá
bạn tôi im lặng
từng giọt rớt xuống đáy lênh tênh như giọt mồ hôi buồn
cuối mùa thu
cơn gió lạnh đã về
hoa oải trước hiên không trổ nữa
ở đâu cái trắng trong của nhân vật tôi mô tả
bài hát dẫu nghe nhiều lần - ăn năn thấy da thịt của mình run
trận mưa phục sinh ào qua chẳng thể tắm sạch tội lỗi
tôi vẫn nhớ mùi cà phê thánh.
GỬI MẸ
Nếu trên đời không có mẹ
sẽ không có những người trước con sau con & con
người ấy là thầy là cha là bạn
nhánh cây trên một thân
chiếc đèn lồng vô tận
không ai ngắm mẹ với đôi mắt trống rỗng hoài nghi
sáng nay
hôm qua
ngày mai
sao mẹ chưa tới
con ngước lên sóng mây thắt từng cơn cuốn trùng trùng
nóng hổi
mưa đập ngoài cửa
đổ trắng mái tóc con ngọn thác vô hình
đôi lúc thấy mẹ bồng em bé
có phải con không
hai ngón tay xinh xinh néo vào nhau lặng thinh
con ghi bức ảnh rồi ôm mặt
mẹ cười đẫm hai hàng nước mắt
tự con mách bảo mình ước mong chắc chắn sẽ thành
thượng đế cũng hiện thực
thiên thần chính là đây đức thánh mẫu cũng là đây
những phàm tục không bao giờ gặp mẹ.
HÀNG CÂY NHẬN BIẾT
Tôi bối rối ôm hai bờ vai co rúm của mình
một pho tượng tạc dang dở
chiếc áo len mỏng đã một lần khoác vòng quanh mưa
tơi tả cùng cuốn sách m ộ t - m a i - g i ó - c h ở - t ô i - về
cuối thu lá vàng chồng lên nhau lốm đốm
tia lửa ẩn trong mắt tượng
im lìm ngắm gót chân mùa đông nhẹ nhàng lướt qua
tôi không tin
không tin
mùa thu bỏ đi khi lòng người chưa dứt
đôi tình nhân chăm chỉ lượm xác hoa bọc đầy vạt áo họ òa khóc
cuộc sống thật trớ trêu
tôi sẽ về chỉ hàng cây lẻ loi bên đường nhận biết.
KỶ NIỆM BUỒN
Ngã tư nắng quái trống trơ không một ngôi nhà
anh tìm người quen năm xưa
thực ra chẳng có người quen nào cả ngoài bóng chiều đặc sệt tay áo
nhớ quá những bóng chiều
anh nhào lộn cùng trí nhớ đào thêm trí nhớ vẫn vô vọng lạ lùng
không giây phút tự tin từ ngón chân cái nhẹ nhàng
lòng cô lại thành viên gạch đỏ hoe tựa lưng ghẹ vừa chín
đôi bát cơm đặt giữa bàn như đôi bông hoa trắng thơm nở bung
năm này rồi năm sau nữa
trong tỉnh táo anh nhờ chén rượu giải cơn buồn
những đứa bé lớn lên nghi hoặc mọi điều
đêm vẫn xuống thản nhiên thường khi với những chú đom đóm
sáng dưới hàng mi.
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG MÙA LŨ
Họ bế những đứa bé ra sông khi nước tràn qua đường
cho con hiểu thế nào là lũ
chuẩn bị dài lâu cho cuộc hành trình bao năm sống chung với sóng
chúng
sẽ
ngủ
ăn
bát cơm vội vàng sau cơn nổi loạn của dòng sông
hiểu thế nào là sức mạnh rốn nước
những người đàn bà tin rằng
mười năm sau không dài hơn chúng sẽ kết bè vượt sóng cho dù lũ
tung cao tận mái nhà
miễn sống được
bây giờ những người đàn bà ráng hết sức mình chịu đựng
họ biết sống đồng hành cùng chịu đựng
đến cái chết cũng chịu đựng
tấm áo rộng quá tấm thân thì ngày một già nua trong khi đứa trẻ
cứ phù đổng
thủy lửa đạo tặc tổ tiên đã nhắc
tháng mười đến
hệt giấc mơ tàn bạo
tháng mười đến cõng theo sự mệt mỏi bắt đầu từ tiếng hắt hơi
tia nắng máu
những người đàn bà đội con lên vai
đi lùi - lùi mãi khi hoàng hôn vỡ từng đám cỏ lục bình trôi.
TIẾNG HÓT THÁNH THẦN
Tiếng hót êm ái trùm chóp nhà thờ thuộc về tôi
đàn chiến mã - chuỗi hạt miên trường nối nhau vòng quanh cổ chim câu
hãy trở lại chiếc gối bay dù mảnh giường yêu đương ngoài mong ước
trái sẽ ngọt môi chim từ cánh đồng Sa - rôn (*)
giọt mật ong tẫm cổ họng
vầng trăng đêm nguyệt thực lần đầu run rẩy sau áng mây mờ
đôi má quả táo chia hai hiện sinh cùng tháp ngà dựng đứng
ngày rạng tiếng ca thánh thần
này chim lớn lên nơi khoảng trời nghiệt ngã
bào thai từ da thịt mẹ hiền
giọt vui cây khô phục hồi giọt buồn rả rích mưa giọt nâu vàng mái tóc
tôi uống như đang đói khát
chim đánh dấu nốt ruồi đầu lông mày phải đặc điểm ghi trong căn cước
mấy sợi lá mềm quyến luyến buổi chiều không muốn rơi
tôi khóc khi mẹ không còn
ngòi bút cuồng thảo ngày thứ tám đổ thành dòng suối đọng lên mặt giấy
vành tai giống chiếc phễu lọc hết âm thanh của chim hai đầu mùa hạ
nhìn mặt trời cô đơn dưới đáy sông sâu.
___
(*). Nhã ca (Kinh Thánh)
KHÚC NHÃ CA
Nàng chìm trong khúc Nhã ca
con thuyền thúng nở đầy hương sen thắm nồng những dấu môi mùa hạ
từng vệt nơi ngực áo
khai sinh ngôi sao lửa
xem kìa muôn sao trên trời vụt tắt
xem kìa ban mai ríu ran tiếng chim trên tóc chào đón ngày trở lại
không có gì ngạc nhiên khi nàng mĩm cười nhận lãnh bổn phận
nhón chân bước qua nỗi buồn
cuộc sống bình yên
như con mèo hiền khoanh lưng trong thùng giấy
chậm rãi bóc từng mảng trắng đã bong
không một ai nhìn thấy mà chẳng cần nhìn thấylàm gì
cứ thế nàng khẽ ngắt từng lời của chim
véo von giữa vòm trời sáng đóa hoa tường vi
rong ruỗi với khúc nhã ca - người đàn bà thấy mình ôm cây thánh giá
bay đi
nguyện cầu hạnh phúc cho cuộc đời này
dưới ngọn nến đỏ.
ĐOM ĐÓM
Bầy đom đóm kiêu hãnh ôm mùa thu ra đi bên bờ biển phục sinh
cuộc hành hương nguồn cội
trăm con sóng hổn hà vá mảnh đêm
bóng tối giấu đường bay hạnh phúc
thế giới dẫu phải khai sinh - muôn loài vẫn cứ tồn tại ngoài ý muốn
những tia sáng lập lòe nối dài sinh nở
đôi mắt lồng đèn
chúng hồn nhiên ái ân
dòng dung nham tuôn trào phút chót
đỉnh của trò chơi
tất cả biến mất như vị mặn tan đầu lưỡi lúc mặt trời quét tia rạng đông
thế giới là thế
phô diễn mọi thứ hoang dã che đi nhịp điệu hiện hình
cánh cửa he hé mở ra ban ngày đom đóm ơi.
11/12/2021