Em ơi đừng sầu nữa!
Em ơi đừng nghĩ ngợi
Ngoài kia nắng lên rồi
Cớ gì âu sầu mãi
Khi dòng đời vẫn trôi
Hoa đào phai một nụ
Suốt mùa đông lạnh lùng
Chịu bao ngày giá buốt
Chờ ngày nắng nở bung
Em ơi đừng sầu nữa
Con chim đã cất lời
Thiết tha yêu nắng mới
Xuân về khắp nơi nơi
Đời xoay tròn vần vũ
Thu, đông, hạ… xuân về
Có thể mình lạc lối
Đừng để mình tái tê
Ngoài kia là gió hát
Ngoài kia là bầu trời
Ngoài kia là hy vọng
Ngoài kia là tương lai
Quá khứ không quay lại
Đau thương dẫu rã rời
Em bình yên mở cửa
Là xuân về đấy thôi
Em ơi đời vui lắm!
Nước mắt cho nụ cười
Như đông cho xuân mới
Nhọc nhằn sẽ qua thôi!
Xuân tàn
Xuân tàn nắng cũng chói chang
Mai còn quyến luyến chút vàng gió bay
Vui xuân cũng đã hết ngày
Guồng quay cơm gạo có ai hững hờ?
Chừng xuân thoáng chốc như mơ
Hòa vào nhịp thở lắt lay nhịp đời
Năm dài tháng rộng trùng khơi
Bốn mùa cơm áo tả tơi lữ hành
Xuân tàn còn chút nắng hanh
Oằn lưng mướt áo để dành xuân sau!
Tình nhân
Nếu mình là tình nhân thật
Chẳng cần ngày của riêng mình
Ba trăm sau lăm ngày lẻ
Ngày nào cũng đủ yêu thương
Nếu mình là tình nhân thật
Chẳng buông bàn tay bao giờ
Giận hờn, hờn ghen vô cớ
Chỉ là cái cớ... bài thơ
Nếu mình là tình nhân thật
Người đau, kẻ đau hơn nhiều
Đâu có những ngày trống vắng
Gần nhau mà vẫn buồn thiu
Nếu mình là tình nhân thật
Chắc em chẳng thích hoa hồng
Hoa đẹp hay bàn tay ấm?
Yêu anh em có dám không?
Vào chùa không thấy Phật
Vào chùa không thấy Phật
Bởi thân tâm xa rời
Miệng nam mô khấn vái
Mà tâm còn ngược xuôi
Vào chùa không thấy Phật
Cúi đầu lạy Di Đà
Miệng toàn lời dối trá
Ưa nghe lời chua ngoa
Vào chùa không thấy Phật
Tay gõ mỏ vang rền
Sân si như bão dữ
Từ bi cũng chênh vênh
Vào chùa không thấy Phật
Hương khói bay lên trời
Lòng ta thì trùng xuống
Niết bàn càng xa xôi
Có một chiều!
Có một chiều xa xứ
Vẳng tai xuân đã về
Mắt ngóng về quê mẹ
Buồn như cánh chuồn bay
Có một chiều lữ thứ
Đôi bàn chân mệt nhoài
Hiên nhà ai mai nở
Nhớ cơm nhà mắt cay
Có một chiều phiêu lãng
Ngỡ lang bạt quen rồi
Nồi bánh chưng ai nấu?
Lửa đun bụng ta sôi
Có một chiều năm cũ
Rủ thêm năm mới về
Xứ người chợt lạ lẫm
Lặng tìm một tiếng quê
Có một chiều như thế
Mắt ta bỗng hiền lành
Không nhìn đời giận dữ
Xuân về hiền như quê!
Xin em!
Xin em ngồi yên đấy
Loay hoay đời rối thêm
An nhiên như chiếc lá
Lặng nghiêng rớt bên thềm
Xin em cười một nụ
Nở muôn ngàn yêu thương
Đừng bận tâm chi nữa
Vì đây cõi vô thường
Xin em đừng than khóc
Nhân gian càng khóc than
Mở tròn xoe đôi mắt
Xua đi nổi chán chường
Xin em đừng vội vã
Chầm chậm những nghĩ suy
Đời qua như chớp mắt
Rồi ta chẳng còn gì
Xin em càng tha thứ
Nhân gian càng thứ tha
Không cần lời ngọt mật
Hồn nhiên trẻ lên ba!
Em ơi đừng nghĩ ngợi
Ngoài kia nắng lên rồi
Cớ gì âu sầu mãi
Khi dòng đời vẫn trôi
Hoa đào phai một nụ
Suốt mùa đông lạnh lùng
Chịu bao ngày giá buốt
Chờ ngày nắng nở bung
Em ơi đừng sầu nữa
Con chim đã cất lời
Thiết tha yêu nắng mới
Xuân về khắp nơi nơi
Đời xoay tròn vần vũ
Thu, đông, hạ… xuân về
Có thể mình lạc lối
Đừng để mình tái tê
Ngoài kia là gió hát
Ngoài kia là bầu trời
Ngoài kia là hy vọng
Ngoài kia là tương lai
Quá khứ không quay lại
Đau thương dẫu rã rời
Em bình yên mở cửa
Là xuân về đấy thôi
Em ơi đời vui lắm!
Nước mắt cho nụ cười
Như đông cho xuân mới
Nhọc nhằn sẽ qua thôi!
Xuân tàn
Xuân tàn nắng cũng chói chang
Mai còn quyến luyến chút vàng gió bay
Vui xuân cũng đã hết ngày
Guồng quay cơm gạo có ai hững hờ?
Chừng xuân thoáng chốc như mơ
Hòa vào nhịp thở lắt lay nhịp đời
Năm dài tháng rộng trùng khơi
Bốn mùa cơm áo tả tơi lữ hành
Xuân tàn còn chút nắng hanh
Oằn lưng mướt áo để dành xuân sau!
Tình nhân
Nếu mình là tình nhân thật
Chẳng cần ngày của riêng mình
Ba trăm sau lăm ngày lẻ
Ngày nào cũng đủ yêu thương
Nếu mình là tình nhân thật
Chẳng buông bàn tay bao giờ
Giận hờn, hờn ghen vô cớ
Chỉ là cái cớ... bài thơ
Nếu mình là tình nhân thật
Người đau, kẻ đau hơn nhiều
Đâu có những ngày trống vắng
Gần nhau mà vẫn buồn thiu
Nếu mình là tình nhân thật
Chắc em chẳng thích hoa hồng
Hoa đẹp hay bàn tay ấm?
Yêu anh em có dám không?
Vào chùa không thấy Phật
Vào chùa không thấy Phật
Bởi thân tâm xa rời
Miệng nam mô khấn vái
Mà tâm còn ngược xuôi
Vào chùa không thấy Phật
Cúi đầu lạy Di Đà
Miệng toàn lời dối trá
Ưa nghe lời chua ngoa
Vào chùa không thấy Phật
Tay gõ mỏ vang rền
Sân si như bão dữ
Từ bi cũng chênh vênh
Vào chùa không thấy Phật
Hương khói bay lên trời
Lòng ta thì trùng xuống
Niết bàn càng xa xôi
Có một chiều!
Có một chiều xa xứ
Vẳng tai xuân đã về
Mắt ngóng về quê mẹ
Buồn như cánh chuồn bay
Có một chiều lữ thứ
Đôi bàn chân mệt nhoài
Hiên nhà ai mai nở
Nhớ cơm nhà mắt cay
Có một chiều phiêu lãng
Ngỡ lang bạt quen rồi
Nồi bánh chưng ai nấu?
Lửa đun bụng ta sôi
Có một chiều năm cũ
Rủ thêm năm mới về
Xứ người chợt lạ lẫm
Lặng tìm một tiếng quê
Có một chiều như thế
Mắt ta bỗng hiền lành
Không nhìn đời giận dữ
Xuân về hiền như quê!
Xin em!
Xin em ngồi yên đấy
Loay hoay đời rối thêm
An nhiên như chiếc lá
Lặng nghiêng rớt bên thềm
Xin em cười một nụ
Nở muôn ngàn yêu thương
Đừng bận tâm chi nữa
Vì đây cõi vô thường
Xin em đừng than khóc
Nhân gian càng khóc than
Mở tròn xoe đôi mắt
Xua đi nổi chán chường
Xin em đừng vội vã
Chầm chậm những nghĩ suy
Đời qua như chớp mắt
Rồi ta chẳng còn gì
Xin em càng tha thứ
Nhân gian càng thứ tha
Không cần lời ngọt mật
Hồn nhiên trẻ lên ba!
Gửi ý kiến của bạn