Thi Tụng, bài thơ rất xúc động, viết nhân ngày giỗ thân phụ (lần thứ 40) của thi sĩ Nguyễn Lương Vỵ. Một bài “tụng” hắt hiu một Rừng Tuyết Đỏ (ẩn dụ của Nguyễn). Một bi kịch, một kiếp người!!! Nguyễn đã Thổ Huyết Với Hư Vô trong từng con Chữ. Chân thành chia xẻ cùng anh nhân ngày giỗ lần thứ 44 của người quá cố.
(Nhân giỗ Cha lần thứ 40)
Giỗ cha giữa trời
Giữa đất trùng vây
Dại dại ngây ngây
Ma Ma Phật Phật
Gió bay ngất ngất
Tâm động ngùi ngùi
Sanh tử đen thui
Xin chùi mộng ảo
Giỗ cha muối gạo
Trộn chút tình thâm
U u âm âm
Lu lu lút lút
Vi vi vút vút
Trút hết sông bay
Soi bóng xưa nay
Chỉ còn khí lạnh
Giỗ cha cô quạnh
Nhang khói huyền hồ
Thổ huyết hư vô
Đứng tròng con mắt
Chết oan trong vắt
Chết nghiệt trong veo
Con đứng nhìn theo
Một rừng tuyết đỏ
Giỗ cha nỗi nọ
Đã chin niềm kia
Câu thơ bốc tia
Bạc dần mái tóc
Con đâu nỡ khóc
Con đâu nỡ cười
Cái kiếp con người
Muôn trùng khốn nạn
Giỗ cha nắng quáng
Đất lạ không nhà
Trời quen chiêu hoa
Mượn hương cúng tế
Mượn sắc ngồi vẽ
Dung nhan thẳm sâu
Để hiểu vì đâu
Câu thơ hiu hắt
Giỗ cha nắng tắt
Con ngồi với đêm
Đêm đen rất mềm
Đêm đen rất mượt
Gọi thầm sau trước
Niệm thầm mồ hoang
Lóng xương mây vàng
Mây xanh mây tím…
12.2006