Tôi về!
Tôi về làng cũ nằm nghiêng
Ven con sông nhỏ lênh đênh mái chèo
Tôi về ngày cũ về theo
Chỗ bờ đê mượt trong veo sáo diều
Tôi về thương biết bao điều
Đầu làng tiếng dế còn kêu gáy mừng
Tôi về thoáng chốc ngập ngừng
Ngày em mới lớn bâng khuâng tôi chờ
Tôi về bỗng chốc bơ vơ
Nhìn quanh quẩn chỗ ngây thơ thuở nào
Tôi về nghe sóng xôn xao
Đời tôi hóa đá cồn cào hương xưa
Tôi về bỗng chốc dư thừa
Mình tôi đứng lặng cho vừa hoàng hôn!
Đi Qua
Đi qua ngày khô hạn
Thương hạt mưa đầu mùa
Lòng ta bình yên quá
Yêu từng cơn gió đưa
Đi qua ngày biển động
Thấy bao la đất trời
Mây mù không tìm tới
Thoáng hồn nhiên nhặt rơi
Đi qua ngày nhung nhớ
Trách ta quá sa đà
Em không là tất cả
Sao mình không thứ tha?
Đi qua ngày giông bão
Rõ mặt ta mặt người
Hợp tan nào biết được
Chỉ là câu à ơi
Đi qua đời muôn vẻ
Ta lại tìm thấy tôi
Khổ đau hay hạnh phúc?
Chỉ cần bước qua thôi!
Chiều bến sông xưa!
Dòng sông bến cũ con đò xưa
Người em xa vắng nay về chưa?
Chiều sông hiu hắt khi hoàng hôn
Làm thân lữ khách có gì hơn?
Chiều nay nhớ quá tôi tìm em
Lục bình bông tím nở đầy sông
Hỏi người con gái nay về đâu
Cuộc đời vui sương hay bể dâu?
Lòng tôi heo ủa khi triều lên
Đời như nước lớn tôi buồn tênh
Thả sợi khói thuốc treo chiều lên
Mà hình bóng cũ tôi nào quên?
Đừng!
Đừng lười nhác, hãy siêng năng
Đừng quan tâm kẻ nói năng hại người
Đừng tỏ ra vẻ hơn người
Đừng trách mình quá, hãy cười bỏ qua
Đừng lấy lòng hết người ta
Đừng nhìn quá khứ bê tha rồi buồn
Đừng cố giải thích mọi tuồng
Đừng ghen tỵ, đừng thèm thuồng lời khen
Đừng ích kỷ, đừng nhỏ nhen
Đừng hằn học,đừng bon chen với đời
Đừng giả tạo, đừng lả lơi
Đừng coi mình tệ, đừng khơi hận thù
Đừng than vãn, đừng si ngu
Đừng mua hạnh phúc, đừng hù kẻ cô
Đừng thách đố kẻ mưu mô
Đừng chơi với kẻ bô bô lắm lời!
Dòng sông ngày cũ!
Dòng sông ngày cũ chở đầy nắng
Chẳng chở em tôi cặp bến bờ
Đời trôi theo những bờ bồi, lở
Chiều lặng nhìn sông mấy bơ vơ
Dòng sông ngày cũ chiều nay nắng
Thiếu bóng em tôi cách phương trời
Em mang tình cũ ươm tình mới
Đời tôi những vạt sóng nhấp nhô
Dòng sông ngày cũ hiu hiu gió
Bông tím bằng lăng rụng tím bờ
Nổi buồn khói thuốc vương cay mắt
Vì em tôi mới tập làm thơ
Dòng sông ngày cũ mình tôi ngóng
Cũng bến sông xưa neo đợi chờ
Dặn lòng tình cũ-phù sa vậy
Bồi đắp đời tôi... sóng cứ xô!
Chiều nhớ quê!
Chiều lên sương khói mờ quê cũ
Ngâm bóng hoàng hôn nổi nhớ nhà
Những người khăn gói đời viễn xứ
Chưa phút nào quên chốn quê cha
Dăm ba thằng bạn mềm môi rượu
Dạo khúc làng ta bóng nhạt nhòa
Dẫu nơi xứ người đời no đủ
Đói lòng một khúc hát quê ta
Đời chân phiêu bạt hoài mỏi gối
Những lúc chồn chân lại nhớ nhà
Nơi mẹ chôn nhau đời bật khóc
Từ khi ta quyết chí đi xa!
Xuân muộn
Em cười rơi cả mùa xuân
Nhanh tay tôi nhặt, tiêu dần sang giêng
Giá bao nhiêu, chiếc môi hiền?
Tôi về sưởi những ưu phiền nhân gian
Mùa trôi theo những đa đoan
Nào đâu vô cớ giữa đàng gặp nhau?
Trăm năm từ phút ban đầu
Ngàn năm sau nữa có nhau phút này?
Vô tình em để tóc bay
Vô tình tôi uống giọt say môi người
Lạ chưa tôi bỗng nhiên cười
Mới hay xuân vẫn rạng ngời trong tôi.