* Trong một thế giới mà không gian chúng ta đang sống
Được che chắn bỡi những vách ngăn vô hình
Những vách ngăn không tên
Những vách ngăn không hình thù
Những vách ngăn không màu sắc
Những vách ngăn xuyên suốt
Ta chẳng thấy gi
Về mọi phía
Quanh ta
* Tôi có thể đã nghe tiếng thở dài
Của em
Tôi có thể đã nghe tiếng thở dài
Của những vì sao đang vỡ
Tôi có thể đã nghe tiếng thở dài
Của loài người
Đang chảy ra
Từ trái tim tôi
* Nhưng những vách ngăn vô hình
Đã ngăn tôi nhìn thấy em
Không nhìn thấy những vi sao đang vỡ
Không nhìn thấy đồng loại tôi đang tức tưởi
Cho dù
Tiếng thở dài chảy ra từ dòng máu trái tim tôi
* Tôi cũng đã nghe tiếng cựa mình của dòng sông oằn qua giông bão sóng dội vào bờ đá vỡ tràn
Tôi cũng đã nghe tiếng chiếc lá chưa kịp úa vàng đã rơi trong đêm tối
* Và tôi đã nghe tiếng ai đó bị va đập vào những vách ngăn vô hình
Không lối thoát
Tiếng chuông đồng - hồ - hủy - diệt
Đã gõ
Giờ - Thứ - Hai - Mươi - Lăm. (*)
Lê Văn Trung
Viết giữa mùa đại dịch
(*) Giờ Thứ Hai Mươi Lăm
( La Vingt - cinquieme Heure )
Tác phẩm tiểu thuyết của nhà văn Constantin Virgil Gheorghiu
***
THI SỸ LÀ KẺ LÀM CHO BẠN SAU KHI ĐỌC THƠ CỦA Y
CẢM THẤY RẰNG NHỮNG VẦN THƠ HAY NHẤT CỦA Y
CHƯA ĐƯỢC VIẾT RA
KHALIL GIBRAN
Gửi ý kiến của bạn