Mưa
thơ cho Cõi Lặng Im
Mưa đồi Tây
Ướt tóc người
Áo hay sương mỏng bên trời vàng thu
Có con chim lạ
Bay từ
Thiên thu
Về gọi sa mù đồi trăng
Mưa đồi trăng!
Mưa đồi trăng!
Miền HIU QUẠNH với CÕI IM LẶNG người
Mưa còn rơi!
Mưa còn rơi!
Là tôi
Giọt lệ
Trên môi
Rượu nồng
Mưa đồi KHÔNG
Ướt lòng KHÔNG
Người từ IM LẶNG về hong tóc buồn
Mưa trăm năm
Mưa nghìn năm
Mưa từ thiên cổ lạnh căm cõi người.
Chỉ là lời khấn nguyện trong chiêm bao
Em thắp mùa thu vàng một phương chiều
Ngồi hong mãi nỗi buồn như sương khói
Nghe xa vắng tiếng mùa xanh réo gọi
Bỗng thấy lòng hiu hắt một hoàng hôn
Ở nơi xa xôi thăm thẳm một phương buồn
Tôi ngồi đếm bước chân người trên cỏ
Tôi ngồi vẽ bàn tay mềm như lá
Đã một lần chạm xuống cõi tình tôi
Đã một lần thả nhẹ lá vàng rơi
Nằm quạnh quẽ bên đường thu vời vợi
Tôi như chiếc thuyền không, im lìm trên bến đợi
Trăm dòng xuôi bèo bọt cũng không về
Nỗi mong chờ theo gió thổi mây bay
Tình em cũng mù tan miền xa vắng
Em có thấy hồn tôi là giọt nắng
Một chiều vàng đậu xuống tóc vàng thu
Em có nghe chiều đời tôi rất lặng
Bỗng vang lời kinh nguyện khấn trăm năm
Em thắp vàng thu, vàng một đêm rằm
Thắp cả nỗi buồn tôi một vùng kỹ niệm
Và tình nhau chỉ là lời khấn nguyện
Giữa mịt mù vời vợi cõi chiêm bao.
Gửi ý kiến của bạn