Anh đứng rêu nơi ấy
Anh đứng rêu nơi ấy
Bao mùa rồi lá trôi
Bao cánh hoang rã mỏi
Rụng xuống chiều tàn khơi
Cỏ từ ngày thơm biếc
Nắng từ ngày tinh khôi
Đường vui ngày khuất biệt
Bước chân ngày chơi vơi
Anh đứng rêu nơi ấy
Mây trắng bay mơ hồ
Ve ran sầu phượng cháy
Mưa dài cơn rát khô
Hoa tàn thương tuổi nụ
Gọi hương theo gió về
Ngực chôn con sóng dữ
Hồn còn gào đam mê
Anh đứng rêu nơi ấy
Con tàu rời ga mau
Hồi còi khuya run rẩy
vọng đau - thuở ban đầu...
Viết ở một đập hồ
những con sóng phơi trắng
như phơi bày cái ác
cái ác từng ném lên mặt hồ nổ vỡ
những mảnh mây trong đáy nước
trừng trừng ánh mắt căm
dưới thăm thẳm thời gian đóng váng
những đoá sen đội lên nỗi đau màu ráng lửa
bị trấn nước
rặng thông già lả bóng cầu kinh
cánh chuồn kim mang ánh mùa thả xuống
vòng loang ngân ngấn trời xanh
uất uất… tiếng cuốc chiều
lòng hồ như thổ huyết.
Diều
ánh bụi thời gian
hồn bóng mây vàng
cánh chim mơ tưởng
phất!...
lên cao lên cao
gió rỡ ràng
nắng rỡ ràng
bày phơi tha hồ chớp xanh chớp đỏ
tầng không tầng không
vi vút giấc mơ phụng hoàng
chữ trần ai bồi như lông vũ
cao xanh đọc
mắt trố cao ba mí
chi chít chuồn kim bừa bộn lúa khoai cỏ dại
ngực cung ba gang tay
trương nước nâu phèn và hơi đất
ngày gọi lên cao bổng
lấp chập chùng thị phi
dung dăng mãn cuộc
sợi lèo ơi… vẫn ngắn.