ngồi dậy chiếc bóng hằn trên vách
(từ tối-vẫn cái cách/lặng nhìn
lừ lừ-sẵn chữ!) làm tin
tôi với thơ và thôi tính nhảm vái..
chữ cứ lượn/chờn vờn-mối lái
trước mắt (chả biết tái hiện chi
ngữ nghĩa cần tôi-hay gì
thú thực dông dài thậm chí bất biết!)
phải làm cái gì đấy cần thiết
tỉ như lột bóng miết cho mòn
ấn vô một thỏi phấn tròn
rút (cực ngắn!) bắt đổi món liên tục
và nói dai dẳng về địa ngục
thân phận chiếc thai rục đeo tai
hai mươi sáu chữ cái-ai
khiến khi thành câu đực/cái-đeo đẵng
việc đọc không uổng công (chắc hẳn
đậu hũ cả thau phẳng ruột tì
cạnh bên!) đã nói phân li
thì liền vung tay quơ lí sắp/xếp
chụp (bắt!) thơ-ây da gạo-nếp
như thế phải nói (bếp lửa đâu!)
điều đó đã khiến dây sầu
thoạt vào quấn đầu thẩm thấu tận tủy
tôi lơ lửng trong không vô thủy
vô chung/cái tự hủy lộ ra
một cách thảm hại cắc ca
cắc cẩm-nhiều thứ mới phá giềng mối
sự khác lạ so đo ngõ/lối
nom tôi giờ tiền bối cù bơ
cù bấc-chẳng khác đồ thờ
(bù nhìn!) không biết cắc cớ bối rối.
từ 12giờ cứ nông nổi(!)
hóng chung chung nóng hổi mặt/mày
thở ra tuyền hơi cực dài
nỗi nhớ khiến chồn/cáo-ngáy tợ rú
dợm làm bài thơ ý chắc cú
lập tức đỉnh đầu nhú bóng chiều
kéo mộng éo le dăm điều
hiện ngay mắt lúc cuốn chiếu đi giấu
đổ thừa bể dâu ức-chả thấu
mùa cách mạng luộc ấu chia đều
em giũ áo yếm nhẹ hều
tôi khều sen dợn trắng hếu trăm trứng
chuyện riêng/chung-nói với nhã hứng
chiếc bóng nằm đợi nứng tự trào
tôi nín khe khơi máu đào
cho chảy một dòng xào xáo thổ huyết
..
mùa đông lẩm rẩm còn thê thiết
tôi thôi nôi ba chiếc áo bào
nước nguồn mãi giờ mới vào
ngoài luồng lẩn thẩn đội cháo hoa/diễn
đứng/ngồi-bao đồng riết xiểng niểng
giập lửa lòng văng miểng thúng-ôi
đào chẳng ra đúng chỗ ngồi
đành những chia lìa bức bối đổ ruột!
..
vương ngọc minh.
hóng chung chung nóng hổi mặt/mày
thở ra tuyền hơi cực dài
nỗi nhớ khiến chồn/cáo-ngáy tợ rú
dợm làm bài thơ ý chắc cú
lập tức đỉnh đầu nhú bóng chiều
kéo mộng éo le dăm điều
hiện ngay mắt lúc cuốn chiếu đi giấu
đổ thừa bể dâu ức-chả thấu
mùa cách mạng luộc ấu chia đều
em giũ áo yếm nhẹ hều
tôi khều sen dợn trắng hếu trăm trứng
chuyện riêng/chung-nói với nhã hứng
chiếc bóng nằm đợi nứng tự trào
tôi nín khe khơi máu đào
cho chảy một dòng xào xáo thổ huyết
..
mùa đông lẩm rẩm còn thê thiết
tôi thôi nôi ba chiếc áo bào
nước nguồn mãi giờ mới vào
ngoài luồng lẩn thẩn đội cháo hoa/diễn
đứng/ngồi-bao đồng riết xiểng niểng
giập lửa lòng văng miểng thúng-ôi
đào chẳng ra đúng chỗ ngồi
đành những chia lìa bức bối đổ ruột!
..
vương ngọc minh.
Gửi ý kiến của bạn