3 KHÚC CẢM dưới đây rút ra từ bài thơ dài 11 KHÚC CẢM tôi viết năm 1990.
Hồi đó, tôi đặt tên là "khúc cảm" có vì những đoạn thơ như vậy được sáng tác trong một cảm giác rất mơ hồ. Thơ đôi khi được sinh ra từ những cảm giác mơ hồ hơn là một hiện thực nhưng lại luôn chứa đựng hiện thực.
Và bức tranh dưới vẽ biến tấu từ 11 Khúc cảm. Nhưng nó cũng được vẽ từ cảm giác còn mơ hồ hơn.
KHÚC VII
Em quẫy trong tay ta như một con cá
Rồi bỏ ta chạy vào lối ngõ không trăng
Như cá thoát câu chạy rúc xuống bùn
Trời ơi từng ấy năm
Ta khắc khoải hình dung khuôn mặt em mà không sao nhớ nổi
Chỉ mang cá thở dồn làm ngực ta tắc nghẹn
Chỉ đuôi cá mềm quẫy tung nước làm bỏng rát mặt ta
Từng ấy năm và từng ấy năm
Ta nằm trong đêm co quắp
Ta là chiếc lưỡi câu bị bỏ quên đau khổ
Chỉ đợi run lên trước đôi môi em
Ta không bao giờ lừa em
Không bao giờ lừa em
Thính cứ ném xuống đời ta mất ngủ
KHÚC VIII
(Tặng N.T.V)
- Cha!
Con bắt đầu ốm đau từ đấy
Cô đơn theo con lặng lẽ lớn dần
Con thầm khóc nhiều lần nhưng chưa một lần khóc bưng mặt
Con yêu điên rồ hòng trốn những buồn đau
Nụ hôn ướt nhoèn không còn dấu vết
Bụi không tung lên sau tiếng đổ trên giường
Một phía thời gian xước từng răng chó cắn
Một phía thời gian tro ấm phủ đầy
Có gì hỏng mất rồi
Con giật mình kinh hãi
Cha sớm nay thở dốc hiên nhà
- Cha!
Con có tội một lần một chiều xưa nói dối
Con mang tội suốt đời lời nói thật sáng nay.
KHÚC XI
Trên mặt bàn viết của ta
Lưỡi dao rọc giấy lóe sáng như hàm răng một người lạ đang cười
Tiếng con dế bị giam cầm trong góc nhà vươn lên một con đường cỏ dại
Chạy mãi về cánh đồng ngoại ô
Ta là đám rêu vừa cổ kính vừa tơ non ven tường ngôi miếu cổ
Đống lá bưởi khô mười năm chưa cháy hết
Mười năm dụi vào ký ức tuổi thơ
Những vết rạch thương yêu giờ này đã ngủ
Miệng vết thương mở ra hai mầm lá gợn hồng
Có gì đó cựa mình trong mạch vôi tường ẩm ướt
Có gì đó lướt trên nụ cười lưỡi dao
Như thiên nga lướt mộng mị trên mặt hồ tỏa sóng
Nỗi đau lịm dần… lịm dần
Nỗi đau gượng dậy… gượng dậy
Trong những tia cười dao sắc và thơ
Gửi ý kiến của bạn