sài gòn. 1985.
tôi là thằng bé đi bộ
bằng đôi dép nhựa đứt quai
bước ra từ một đống rác lớn
cô đơn lang thang giữa đám đông
với giấc mơ lòng tong
đang bơi trong bể đầu bé tẹo.
sài gòn
sau trận đứt phim
mỗi ngày tôi phóng chiếc xe đứt phanh
băng nhanh qua đường tôn
đức thắng
trong đầu mất khả năng định vị
đâu là bến nhà rồng
vậy mà đến bây giờ
tôi vẫn còn ngửi ra
đống rác mình chạy qua mỗi ngày
của hơn 30 năm trước
ở góc nam kỳ khởi nghĩa – nguyễn thị minh khai.
sài gòn. tôi.
là cậu thanh niên mới lớn mặc áo sơ mi kia
người dính đầy sên đen
đi xuống phố bụi mù
len vào ngồi chém gió
một trận bóng mút bên kia địa cầu
rồi mua tờ báo nóng ở sạp báo đầu hẻm
ngấu nghiến nhai.
hay rất có thể
trong tấm hình này
tôi vừa lê lết về từ bến xe miền đông
đến thành phố
sau một chuyến vượt biên không thành
lòng đói meo
mà vẫn nhớ bãi rác cuối đường
nhớ quán cơm tấm đầu ngõ
sáng sáng ngồi ăn cạnh những ông già đang đứng tè đường
lên bức tường “cấm đái” trước mặt.
ôi sài gòn nồng mùi của tôi
năm tháng ấy
tôi ì ạch chở người yêu đầu đời
lên dốc cầu kiệu
dòng nước uế đen
vậy mà cũng vui bạo tàn
như những con chó đang “mắc kẹt” nhau
ngoài đường nắng.
sài gòn sài gòn
không ngày-tháng-năm
vì lúc nào
lòng cũng cúp điện
mới nứng thầm được một giấc mơ
đã lỡ tay
đánh rớt xuống cống.
Gửi ý kiến của bạn