Nâng điệu buồn lên cùng chén rượu
Bạn bè dăm đứa hát chào Xuân
Xưa “có những người không biết Tết(*)”
Nay lắm thằng cười uống rượu Xuân
Say Xuân nhưng biết Xuân đâu nhỉ
Hình như mai nở đất trời xa
Qui Khứ Lai Từ người hát lại
Chính Khí Ca còn chỉ có ta
Lịch sử khác gì chiếc lá khô
Mật đắng treo cành
sơn phết đẹp
Nhưng chẳng thế nào hóa mật ong
Ngàn năm trang sử chưa hề khép
Ta vuốt mặt ta cười thống khổ
Ai cười ai khóc giữa cơn say
Một mai thế sự ngồi tính toán
Thì cũng qua rồi chẳng lụy ai
Thằng bé lần khân bên cổng chào
Chuyện đời sao lại giống chiêm bao
Vinh quang mấy thước đo không hết
Sụp ngã hôm sau
nuốt lệ trào
Xuân, pháo nổ đùng đùng khắp phố
Nhớ tết ngày xưa đi xuất hành
Tám phương chọn một, cầu may mắn
Đâu ngờ tám hướng súng liên thanh
Tan tác còn hơn ong vỡ tổ
Máu chảy đầy, nhầy nhụa chân xiêu
Đạn pháo không từ nơi cúng bái
Chổng chơ bánh tét đến cây nêu
Khăn tang trắng cả bầu trời đục
Em dại khờ, lay lay xác chồng
Mùa Xuân chưa kịp mừng nhau tuổi
Chưa kịp tô em chút son hồng.
Nhìn Xuân chợt thấy hoa đông sót
Khóm cúc cúi đầu nhớ lá rơi
Ta cũng như Xuân thèm nắng hạ
Cho quên một thuở gió đông về
Tết chật chội, thèm lắm đại ngàn
Con đường cao tốc rộng thênh thang
Nhưng đi đi mãi không đến chốn
Mới biết đời ta trót muộn màng
Xuân xưa uống rượu đầy hào khí
Xuân này uống rượu cúi đầu say
Thất thập lai hy ồ chuyện nhỏ
Sớm muộn rồi ai cũng xuống mồ
(*) thơ Tạ Ký