BAY GIỮA CÁNH ĐỒNG VÀNG TRĂNG
Nở ra bầy đom đóm
Những bóng sao trên bầu trời đêm nở ra
Tôi chạy trên ngõ bé thơ
Nghe tiếng gàu giếng khuya vọng tới
Ngủ trước hiên nhà
Se sẽ những mầm cây
Những ngón tay ấm trong tay mẹ
Chiếc xe bò cây rơm và những đám mây
Những vườn cây khô cằn chín mọng
Hãy đợi chờ và hy vọng
Tôi nhớ hai hàng nước mắt của mẹ
Lặng thầm những mùa trăng
Ngủ trước hiên nhà
Nhiều cánh cửa sập xuống lại mở ra
Đám rước cố ngoại đi qua cánh đồng
Những bà dì khăn the chú út cậu tư
Những người già lần lượt rời đi
Họ trú trên những đám mây
Thành hạt mưa đêm đêm đổ đồng làng
Qua vạt cải non bụi húng thơm những trái thanh trà
Thả vào giấc mơ tiếng cười con nít
Chập chờn khúc ru
Cỏ mục vườn đêm xoa bàn chân cáu bụi
Ngủ đi giấc trẻ con trong mùi hoa bưởi
Rồi bay trên cánh đồng vàng trăng.
MÙA TRẺ CON
Chồm qua cửa sổ mà hóng
Ngọn gió đẩy mùa thu
Lăn lóc trái
Bọn trẻ con cười sằng sặc
Một bài hát gì không rõ
Thơm mùi bánh nướng trong lò
Thèm chiếm hữu hương mộc quế
Trong nụ hôn sâu của trà
Nắng ầm ào khoe các kiểu
Trên bụi hồng già cô đơn
Mười ngón hương thảo thơm
Dấm dúi
Những ngón chân dưới bàn ăn tối
Nàng giữ cho mình sau bờ tóc rối
Một nụ cười trẻ con...
KHÚC MƯA CHIỀU LƯU LẠC
Người yêu anh đi xuyên qua cơn mưa
Hông nàng yếu như ngọn cỏ trước gió đông
Mắt nàng cô quạnh
Người lưu lạc trở về miền xưa cũ
Ôi anh
Người yêu anh bơ vơ phố quen
Trong mơ trong mưa
Ướt những hồ nghi không lời
Nàng vò lọn tóc muộn sầu
Rũ những hạt kí ức
Bay lên như màu xanh giải thoát
của Chagall
Người yêu anh trở về gác xưa
Tiếng chuông chiều dốc rêu xanh lối
Nàng đo dấu lưng trên tường gạch
Nơi những nụ hôn rơi rơi ánh nến
Nơi nàng lau vũng u buồn trong bóng tối
Tiếng ghita bấm vào da thịt
Đóng dấu những bơ vơ
Người yêu anh đi qua cơn mơ
Tan chảy màu xanh những ngọn nến
Chiều cuối năm
Ngây dại và xa xỉ
Nỗi buồn...
Bạch Diệp