RU MẸ
"Con cò đi đón cơn mưa..."
À ơi... câu hát ngày xưa...nghẹn rồi...
Cho con từ thuở nằm nôi
Bây giờ xin mượn thay lời hát ru
Mong vơi nắng lửa sương mù
Mong đầy thêm những đắp bù dưỡng sinh
Dẫu không gánh hộ bệnh tình
Thì mong siêu thoát vong linh về già
Long đong lận đận đã qua
Tiếng mưa tiếng gió vẫn hòa lời con
Ru sao tươi những héo hon?
Ru sao vơi bớt mỏi mòn xưa nay?
Ru sao ngọt mọi đắng cay?
Ru sao vợi tháng, vợi ngày...À ơi...
Khôn thiêng... gót hạc về trời
Xin mang theo cả những lời con ru...
ĐỂ CON NHUỘM TÓC CHO NÀO
Ốm rồi…
chẳng thiết nữa đâu,
mặc chân tóc trắng trên đầu trồi ra.
mẹ không nhuộm nữa… thế là…
khói sương ở phía thật thà hiện lên.
Ngày từng ngày
một dài thêm
nỗi niềm chải xuống…
mắc trên ngẹn ngào…
Để con nhuộm tóc cho nào
dẫu là giả dối bọc vào mẹ ơi…
muốn che giông gió của đời
cái cò cái vạc trong lời ru xưa
muốn che đi khoảng nắng mưa
cho xanh mái cũ cho vừa thanh xuân…
Đừng ngập ngừng, đừng phân vân…
hãy cho con nhuộm một lần khói sương…
Tóc xanh xòa mát trước gương
Mẹ cười…
cả bốn bên tường
run run...
LẠY VÀO HƯ VÔ
Cháo sườn, chim hấp, gà tần,
sữa tươi, nước yến, cao sâm... quanh người
Cố ăn đi nhé... chút thôi
Bữa dăm miếng nuốt nghẹn... rồi mê man.
Sữa nuôi con thuở cơ hàn
vẫn còn ngái vị khoai lang, dong riềng
Giờ bao ngon ngọt dành riêng
lắc đầu quầy quậy để yên mẹ nằm.
Nào, con bón sữa mẹ ăn
Từng thìa hòa nước mắt lăn qua ngày
Bão lòng run xuống bàn tay
Bát canh sâm nóng khói cay khóe chiều
Ngày gầy theo bóng nắng xiêu
Mẹ gầy theo bệnh bao nhiêu tháng trời
Đời con còn lắm chơi vơi
Để sao nhãng phía nắng nôi mẹ già
Giờ ăn chẳng được thành ra
cả ngày một cốc sữa pha vẫn thừa
Cầu giời dịu nắng, bớt mưa
Từ thời sào lúa mẹ vừa bán non
Vắt mồ hôi bón tóc con
Kiệt cùng mẹ nhận héo mòn xanh xao.
Không ăn con biết làm sao?...
Đành lòng quỳ xuống lạy vào hư vô...
ĐỐT CÁI ĐÒN GÁNH
Đất đồng còn lún dấu chân
Vai đòn gánh trĩu nẻo gần lối xa
Vì con vắt kiệt tuổi già
Bao nhiêu khó nhọc gồng qua tháng ngày
Chẻ đòn gánh, đốt đắng cay
Lệ ngân ngấn bỏng chân mày mẹ ơi!
Đã bao nhiêu thuốc thang rồi
Nhưng sao mẹ vẫn chẳng cười chẳng ăn
Dấu chân mẹ dọc tháng năm
Dẫu bao hoa nở chẳng lành niềm thương
Cho con hôn mái tóc sương
Mong sao đời mãi được nương bóng gầy
Hôn đôi vai nhỏ dạn dày
Cầu mong sức mẹ từng ngày hồi sinh
Nắng mưa gió bão thương tình
Tránh nơi nào có bóng hình mẹ ta
Từ trong sương khói nhạt nhòa
Lửa từ tần tảo mẹ già bùng lên
GỌI CHA MÙA VU LAN
Cõng con qua tuổi thơ ngây
Đường xa xiêu vẹo xô gầy ước mơ
Những năm nước lụt trắng bờ
Củ khoai giáp hạt cũng chờ phía cha
Thiếu cái đinh, dột mái nhà…
Cửa long ghế gãy, chuồng gà thủng phên…
Khó nghèo tần tảo gọi tên
Hạt cơm cõng củ khoai lên bữa thường
Một thời qua mấy bi thương
Hằn lên vầng trán những đường chân chim
Bao phen sầu nổi, vui chìm
Khói nhang nghi ngút con tìm dáng cha
Ấm chè xanh cũng vừa pha
Đường cày bao cấp rạch qua cuộc đời
Giục trâu tiếng vẫn ời ời
Bờ vùng hợp tác khoanh đời vào khuôn
Cái kẻng han tựa nỗi buồn
Giật mình gióng...
một hồi tuôn rõ dài.
Cha thôi nặng nợ trần ai
Mùa đời thất bát cũng vài mươi bông
Hồn sang tới cõi tiên bồng
Nến nhang vẫn cháy bỏng trong chiều tà
Nấc lên một tiếng gọi cha
Nước mắt hòa với mưa sa thành ngày.
Gửi ý kiến của bạn