Ta Thơ Dại Tìm
Nghe trong gió tiếng anh cười
Để ta len nhẹ run chơi vơi tìm
Biết rằng có những lặng im
Cho ta gọi khẽ êm đềm riêng ta
Nghe như tháng đã đi xa
Ta còn ngồi lại nhìn ta thức mòn
Cho ta vay mộng gối chăn
Cho ta tìm thức đóa trăng khuyết gầy
Cho ta mượn chút hương ai
Thực hư, hư thực lần say tích tuồng
Từng trong khuya giọt mắt tuôn
Còn đâu nữa cái đêm buông xa rồi
Hình như gió chỉ rong chơi
Còn ta nhốt lại trong đôi mắt buồn
Ai còn thức nhìn ta không
Ta thì thức vá người còn trong ta
Hình như vạt nắng cũng già
Hình như trời đất đã quên ta rồi
Xuân non ngoảnh lại gương soi
Sợi thương sợi nhớ sợi côi cút lần
Hoa Nắng
Hạt thơ rướn mình vào bình minh
Trổ rực hồn mơ dậy đóa tình
Đêm trăng trải vàng sợi tình khát
Từ tên anh nở nụ thời gian
Xếp anh vào rượu say mèm mắt
Uống từ em hương nhụy mộc miên
Anh hấp hối lần từ ký tự
Khúc tâm thiền vượt ngàn cõi mê
Trắng như sương nụ em mảnh mai
Nở quỳnh tương cho mắt ai say
Như trăng tròn sáng lên bút kẻ
Dấu son môi lần thức cúc cài
Hương của trăng và hương của em
Thổn thức cùng đêm đến muộn màng
Ngày của yêu và đêm của mơ
Đến trạm dừng khẽ gọi nắng tan




