Bà ơi, con ở cõi trần
Bà nơi siêu thoát còn lầm lũi không
Như năm xưa tấm lưng còng
Cõng con đi đủ một vòng tuổi thơ
Có còn quang gánh âu lo
Có còn rát những cơn ho cuối chiều
Có còn mắng mỏ thương yêu
Có còn chống gậy đi liều trời mưa
Ôi trời mưa những ngày xưa
Sao con lại để Bà đưa học về
Để rồi Bà ốm, ngủ mê
Vẫn móm mém bảo lo khê cơm chiều
Có còn áo vá quăn queo
Bát cơm độn cả cái nghèo, và không
Khóc vì con ngấn lưng tròng
Mắt lòa trắng đục nhìn trong thấy ngoài
Có còn cầu khấn đêm dài
Mỗi lần con vướng vào tai nạn đời
Bà ơi, con ở cõi người
Vẫn là đứa trẻ sai lời Bà răn
Vẫn là thằng bé thèm ăn
Bữa cơm Bà nấu nguội tanh ngồi chờ
Bà ơi, ân hận vô bờ!
Những lần con hỗn, Bà bơ, cười hiền
Những lần con dại con điên
Bà lo thờ thẫn bên hiên đợi về
Ảnh Bà trên mộ, tái tê
Giá Bà còn sống đề huề cháu con
Bà mất con chưa lớn khôn
Chưa kịp mang được miếng ngon biếu Bà
Cả đời Bà chẳng được quà
Bà đi vào lúc cả nhà thiếu ăn
Tiễn đưa chỉ có vành khăn
Và ba tấc đất lạnh tanh ngoài đồng
Cuối năm một khoảng mênh mông
Một mênh mông giữa cõi lòng nhỏ nhoi
Quanh con là chỗ Mẹ ngồi
Là nơi Cha đứng
Là đồi Bà yên
Là tiếng trẻ khóc thần tiên
Nỗi lo cơm áo triền miên nhà mình
Bà ơi, từ cõi lặng thinh
Quanh con dào dạt tâm linh Bà về
Mộ Bà thành cả miền quê
Để con về lại bên bề nhớ thương
Sau bao va vấp đoạn trường
Vẫn còn có một con đường êm êm
Con đường thăm mộ không tên
Vậy mà chẳng lạc chẳng quên bao giờ
Cuối năm ân hận vô bờ
Thắp lên gửi khói hương mờ vào tan
Bà ơi, con lỗi chưa ngoan
Lớn lên lại khiến Bà tàn tạ đi
Tự giận mình chẳng vinh qui
Chẳng thành danh toại, chẳng gì bằng ai
Để Bà chưa kịp vui lây
Đã đi về chốn bồng lai mịt mù
miên di
Gửi ý kiến của bạn