Chúng ta quên túm miệng con đường
Để nó chạy dài quanh thành phố
Một đêm mùa xuân nọ
Phố nở đầy màu hoa
Khi đêm nói với em rằng tình yêu là một điều tuyệt mật, có ngài tiên tri lơ đễnh khẽ cười.
Một bài hát của Valentine rộn ràng giai điệu nhớ nhung:
“Anh đã không bao giờ thấy bối rối khi ở bên em…
Rồi sẽ có lúc chuyện tình mình chẳng thể viết tiếp – em biết, đúng không?”
Khi màn đêm buông xuống bên em
Cũng là lúc em nói rằng em không còn cần tình yêu này nữa.
Nhưng sâu trong lòng, ta đều biết:
Tình yêu này là thật.
Em đã nhận ra trên khuôn mặt người hát rong thành Troy
Khi ông ấy hát vang hát vang
Gọi những đền đài, thành quách sống dậy
Mối tình ban sơ của Paris và Helen
Tình yêu vượt nghìn cánh sóng xuyên qua nỗi sợ hãi muôn trùng
Thời gian cuốn bức tường thành theo bụi gió, như lời cỏ cây thì thầm bên nhau từ thuở hồng hoang
Thế giới này quá chông chênh
Dễ khiến em vấp ngã
Anh đã từng trách hai ngôi sao kia
Vì sao mù màu hay loạn thị?
Đôi khi ta đã quyết định điên rồ
Làm cho tình yêu này địa chấn
Xóa sạch mọi dấu vết nỗi đau trong nhau
Em chẳng biết, mỗi lúc như thế
Ý nghĩ liều lĩnh của anh
Như róc từng thớ thịt trên cánh tay
Khiến anh sợ rằng
Mình sẽ chẳng thể nào ôm em thật chặt thêm lần nữa.
Hãy yêu nhau bằng trái tim, em nhé
Như điều thường nhật của cuộc sống này
Mình vẫn sẽ nhớ nhau trong lúc ăn, lúc ngủ
Lúc nóng nảy hay bực tức điều gì đó
Và cả những khoảnh khắc không thể tế nhị hơn
Em sẽ không còn lạc lõng giữa giấc mơ
Dẫu sự thật có là màu đen hay là ngọn lửa.
Anh sẽ nắm bàn tay em
Chạm đến điều cháy bỏng nhất
Thiêng liêng trong tim anh mãi mãi
Chúng ta sẽ yêu nhau nhiều hơn
Để mọi cảm xúc
Vượt qua trầm luân của cõi thời gian vô cùng
Thế giới này sẽ đan chặt vào những ngón tay
Như mình đan vào nhau từng hơi thở
Tình yêu là điều tuyệt mật
chẳng thể diễn đạt bằng lời.
n.h.a.t
Gửi ý kiến của bạn