(Từ bài ca Lai Châu đằng đẵng mùa sương…)
Mắt ủ lửa
đêm mấy cửa
hơi thở rừng nằng nặng mùi rêu
dao quắm cắt đáy trời phiêu bạt
trắng dập dềnh ngựa hoang
ai tạc nửa môi cười se thắt
mòn đôi bờ ký ức
bầy quạ theo lối gió phất cờ
bài ca mù sương
người hát chẳng nương nhờ mặt đất
khi đá trổ bông hoa mọc mắt tượng thần
khi hẹn thề đóng lõi nghiến câm
cây bật mầm hướng đá
không rõ bao lâu hiểu cả tiếng người
khi gió thổi
ngậm vào lòng bối rối
nơi đất trời nghiêng về một phía
nơi những cung đường bắt vía người đi
trắng ghì sông Đà
không còn nước
cũng không còn sóng.




