*
Là chuôi cán mòn đi
khi người không thể rơi nước mắt
sáng tháng ba
Sơn Mỹ mọc bông sen cụt cánh
con trâu trắng chết từ năm đó
mắt mở trừng gọi tên đứa bé
đang ủ dưới bụng mình
hơi thở cỏ non
Sa Huỳnh ruốc son
mặn đến mức nỗi buồn bằn bặt
đường làng rớm đất
kể chuyện tình qua cổ tích rễ tre
nói bằng mắt khóc bằng đàn K’lông Pút
lởm chởm sẹo bom Trà Bồng
trong giấc mơ vẫn mặc màu áo bạc
gừng đẻ nhánh hình xương đội hùng binh
mỗi ngày dõi Hoàng Sa
bằng con mắt Lý Sơn
ướp lặng thinh
bằng muối.




