Thơ là gì? Một thi sĩ đang đi, điều duy nhất là được hạnh phúc trong đau khổ?
Cuộc sống con người vốn tồn tại bởi sự giết nhau trong thù hận để tranh dành “ ăn tươi nuốt để sống”. Nó khởi nguồn sáng tạo bằng ký hiệu - tượng hình bởi con người & thiên nhiên tạo tác
Thơ được viết trong bản giao hưởng và cũng ngắn gọn như một phương trình từng bậc ảnh nhấp nhô chúng tha hồ trên địa hạt rộng.
Một điều giao tỏa khắp thân thể tôi trong trạng thái u buồn và bế tắt. Chúng là ngôn ngữ đa phương có quyền năng tôn giáo . Tôi có cái để quyền tồn tại, điều phi nghĩa của dấu chấm,nguyên âm và mẫu tự chạy nhảy liên sóng hình biến hóa từ âm bản chuyển dần sang thế giới xa lạ nào đó.
Thơ là cõi riêng kẻ sáng tạo muốn làm tỏa sáng khi không trống vắng. tôi luôn có cảm nhận khi linh hồn cứ chơi vơi xác nhập linh thể từ khiếp nào đó. Chúng có quyền nắng của ngôn ngữ đỉnh của tư duy vậy.
Thơ tôi chúng biết làm tình với bộ óc trong mường tượng chết cực khoái trong ê chề. Tôi làm
Thơ là hình thức mới nhất định quyết con người quy về điểm là lời thông điệp xanh.
Thơ luôn biến đổi tận cùng lược bỏ những ý niệm sai lệch. Cái mới so cái cũ trong giao thời . Và tôi chỉ biết thơ đạt đến điểm cao là tinh mật, dồn nén. Thơ là hình ảnh sắp đặt hình sóng giao hòa cửa sự mường tượng trong nỗi buồn u ám, khoảng giao hòa bất tận khi sự sống từng ngày sẽ rơi vào hố sâu tận cùng đáy.
Vàng đêm
Đêm bọc anh lạ những giọt sương trắng
Lấp lánh miền đồi xanh ngáp.
Những đôi chim mắt cú kia hú ám tròn ức tiếng
hiện vút góc phố nhọn hắt bóng
tách trà vọng hơi lãng nhớ viền lên khói hình
đâm vào da thịt người con gái vờ máu
nhô lên từng núm vú già trẻ nhựa đẩy đưa nhau
Màu hoa ngày ba mươi lùa từng đám thể tung
đất nước cuộc tàn sát đẫm máu
đi cả vào mộng dày.
Ta như thấy ảo mặt hình nhân bao quanh
Cuộc dạo hồn đêm vũ khung cửa sổ mở cuộc tình tả bay...
Tôi rải màu vôi trên vòng cầu óng ả
sóng hoe âm định vị chỉ cõi ngày thường
Đàn cá vô hồn
im dòng sông thức tỉnh
con thuyền cài lên màu hoa cúc vàng
từng đốm vàng loé sáng.
Sợi nắng
Mộng từ đám bụi quanh đây phủ
lên chùm dây cương uốn chân đế từ cái bàn gỗ mục
Sự vật hoang sơ nhầy nhụa bám víu bức tượng phù điêu người ngồi
đứng – ăn nằm thô thiển
cho anh đêm đơn côi cứng lạnh gõ từng ý vứt bỏ...
Dài vút căng vô hình vù tín hiệu của kẻ ảo tưởng chính mình
ngày đêm anh nghĩ...
thứ tình đất và nước nát chảy màu của muối
nơi ánh sáng lấp ló bờ biển xanh
Khung cửa nhỏ:
Nghiêng qua nghiêng lại
Anh và em qua lại
Sóng cầm nửa khuôn mặt anh
nửa mặt em tràn đang tung bóng hoà vào thế giới vô hình
Bàn tay anh mọc lên đám người tý hon múa hát
rẽ rạch từng số phận
Một đôi mắt xa lạ đẫm khóc tiếng kéo cọ
miệng to tát nhân danh:
rơi tê tái giọt nắng cuối ngày tắt đi vào lòng đất.
Anh vòng tròn múa theo vận tốc từng giây
nắng thả từ bàn tay ai? Nắm vườn đập so bàn chân á ngắn dài
chiếu kia tôi hú vang trong cánh rừng vàng lá
Tia nắng thẳng vút dài xa lạ ăn vào miền đất vạn dặm
ê ẩm thôi miên
Em là bay trong thứ ánh sáng lênh đênh trên tầng hình reo
lấp lánh gai góc qua chiều nghĩa địa:
Ngôi nhà lật ngửa mắt trời đảo điên:
Những người ra đi trở thành bé nhỏ
những người mặc áo màu cánh gián úp mặt la lối
khóc điện đi bằng hai chiếc đầu thân quay la bàn
Một xã hội dấu đóng tím bầm
Không nắng xây đường trong hang ổ chuột
CHIẾC TỦ LẠNH ẤM ÁP
Viết đế nhớ Ba & Me
Ngôi nhà không người sống, bỏ hoang
vắng, còn lại một chiếc tủ lạnh đang
yên lặng, vãi chảy ra đầy nước
sau cơn lạnh giá. Vì điện cắt...
Những ngày lười biếng “đi chợ” Me
tôi vẫn chứa vào đó mọi thứ
đồ thực vật, những con cá chết
ướp đông cứng, những lát thịt bò
Còn đỏ máu, vài lon bia 333 mà
Ba tôi thường uống cạn khi khát
khô cổ họng. Tôi thì không bao
giờ để ý khi nó còn sống
Nghiã là nó tạo nhiệt độ lạnh
tanh. Bây giờ điện cúp tôi lại
nhớ đến cái “tủ lạnh” yêu quý
kia biết chừng nào. Nó bị hư...
Ngày gia đình tôi rời xa căn
nhà, cái tủ lạnh bị hư, tôi
đá ngã nghiêng vứt ra bãi rác.
Tôi thấy Me tôi buồn khi xa
Lìa cái tủ lạnh đó “
còn con gái của Me. Me từng
có nhiều kỷ niệm vụn vỡ, Ba
tôi mua cái tủ lạnh mới toang…
Tự nhiên tôi lại giống Me tôi
nhớ những ngăn kéo, chổ chứa kẹo
socola, bánh kem, sữa đậu nành, trái
cây cốc, ổi xoài..Và lấy lộn...
Những điềm vòng
Dấu đi nhỏ vươn dậy
Nay, xin trở về lại hư vô miền gót chân xưa
Chỉ có vùng đêm anh reo tôi
Trong tiếng khàn giọng vụn ám mệnh trên đôi chân trẻ dáng nâu
Tiếng thì thầm bám ký ức trắng thổi ầm
Bình lặng trong hóc dãy núi lơ tỏ tường tiếng chim đi hoang
diệu nắng trên tháp màu đỏ gạch bay lên từng viên hoá thạch
Tôi thấy anh đông lạnh võng hồn ru từng đám mây trắng phủ
trên mái nhà vấn vít sợi tóc mềm khói hờ hững
chiều Mỹ Sơn màu hoa sứ óng
anh đếm lá theo ngày mệnh bạc.
Reo... phía trước bất tận khoảng cách chạm
Thì thầm hố sâu vút dần
câu thơ khóc
tan rã nơi đám rơm rạ hoá màu áo nâu bạc
Đôi chân vùng thức bé dại kia in hình dấu chấm đen
thả anh đi xa miết theo cánh diều nguyện xanh ngày
Anh bỏ đi chả còn ai cõi trần với cuộc chơi tàn áp vùng ảo quay lùi lại
Với anh là căn nhà nầy đây
Lung linh câu thơ
những dáng nâu lên đường
những dáng nâu ở lại*
Một nguồn gió tạp lồng vào ù vách tai tôi
kéo ảo nguồn thanh âm í đôi mắt nhắm lĩm
Thì thầm và biết nguyện cầu.
Sẽ không còn thấy anh nữa...
Buổi chiều mưa vụt tắt
Tôi vớt điểm những vì sao lờ lững nơi chân mây.
Mười ba giờ bốn mươi
Một người tắt đi hơi thở theo mùa khô
Cạn nước bất động nằm.
Sấm chớp rung câu thơ tôi
ánh sáng vàng lộng hút linh hồn anh xa...
Tia màu xanh tím vịn những đôi mắt trần ướt
Khô bởi gió nhân gian ngàn năm lượn trên đồi
Anh về căn nhà màu xanh hạnh phúc
Nơi đây anh đang đập đất
chân lên trên nền trở về
với thứ sóng hình cầu vòng hư không
Mười ba giờ bốn lăm
Thân xác anh pho tượng uy nghiêm
Trong cơn đau lẽ nào cánh diều mở ra đôi mắt mở
Đón anh chào đời...
Gió rừng ủ xác người cơn mê chiếu rọi
Anh nằm xuống cõi lạ thắp ánh lửa sống
không đón chào ông mặt trời mỗi ngày
sự sống tắt.
Mười ba giờ năm mươi
anh nghe tiếng va cọ xác hồn
đê mê màu vi khuẩn.
Tôi đau xót như con sâu trắng quẫy vùng
Tôi & dấu cộng
Ra đời là một cộng sinh...
Sau lưng tôi phía núi là chân trời rực thắp vàng da thịt & máu mủ, nơi khai sinh tên gọi con người (x) mang hình hài dã thú bắt đầu âm mưu sự sống - sự chết
Có tiếng nói trôi... Như dòng sông chảy toả vòng sóng, tròn dâng dáng đá mòn phát lên tiếng kêu thời gian.
Từ thị giác bất động nỗi ám ảnh vô thức hình- âm-chữ liên tục trăn trở trông vào một đời sống hư thực.
Điểm kết nối duy nhất là “Dấu nối sinh tồn” mang thân phận loài người tạo tác làm sự vật hiện diện. Tôi nghiệm sinh dấu nối thành bức tranh muôn sắc, xoay chuyển bố cục không giống nhau.
Giấc mơ thụ hưởng chỉ thấy từ trong giấc mơ... Tôi mang bên mình dấu cộng đi tìm sau khi thêm dấu trừ (màu sắc). Và âm dương cộng hưởng cuộc sống sinh sôi...
Tâm cảm trong thế giới ấm áp lạnh lẽo mùa mang ánh màu pha trộn - Tôi tìm thấy mình thế giới nhân bản đã đánh mất từ vật chất và bản năng.
Tôi hướng về con người luôn bị bám víu cần giải thoát sự sống hàng ngày tác động bản thể.
Tôi vẽ khi biết mường tượng liên tưởng
Ý nghĩa sự xa gần
Ranh giới niềm đau khổ không tiếng động
Ánh sáng tắt dần. Những khuôn mặt không màu ngà voi
đồ vật mọi nơi biến mất
Tôi yêu mặt trời gọi em thức dậy
Trong ban mai tôi uống giọt sương rừng
Nói nhau nghe tiếng nước thiêng từ tế bào sự sống
Cỏ hương & vỏ cây già nua thêu tấm áo mùa đông
Những con thuyền lá vàng già trôi sông
Trái tim người đàn bà thở gọi:
Nỗi đau đớn khúc cây lìa cành
Loài vật kêu cứu đàn con lạc mất đường
Trong máu mủ im lặng sâu thẳm.
Hơi thở tôi nghe lao về nét cọ chạm đất
màu tím ám nắng chỗ bức tượng người đàn ông khổ hạnh
âm gió, âm gào thét, đớn đau cơn bão động hồn
em phi lao phá tan khối máu đông lạnh
từng trục cối xay gió dần chuyển hướng
Tôi hạnh ngộ vỡ tan ra trong mùa hè
diễn tiếp trên sân khấu
kẻ bi kịch nói một mình
Im lặng ru đôi mắt tôi nằm bất giác
ôm eo biển mơ loài cá con khóc cát trên bãi trắng
Im lặng không có ai nghe
Tôi sẻ chia vết cô đơn nơi cánh rừng già
Chỉ có tiếng chim hót
Im lặng người đàn bà hát
Vẫn động âm thanh hướng chân trời
Ký hiệu nốt một cửa mình khơi dậy cứu cánh tôi.
Trong đêm ngôi nhà & cánh rừng bất tận niềm đau sống lại
Em là người đàn bà đã nghe tiếng chim nói.
Giao cảm âm
Gầm thét tôi lòi ra từ trái trứng vàng
thấy gai góc mọc lên đất các loài vật ra đời...
Xã hội tiết âm trông điệu nhảy bất ngờ nhẹ thổi
bới tên giống khỉ vượn nhờ thượng đế truyền khôn linh
đóng ký tự lên tấm vạn năng kẻ sáng tạo viết dấu cộng trừ vứt lại mọi nơi
Âm tôi đâm mình vẩy lên đồi đá cao bức tượng hình đôi chân đứng thẳng
Dẫm côn trùng ngủ trên thảm xanh cuộn rải quả đất
Những quả bom, chuỗi thời gian, trái vỏ vô thức có bọc nước mưa
Nở từng linh thể sống uống đi cảm nhận
Tôi lập ngôn ngữ bàn tay nói nhau mùa ý nghĩa đầu tiên thông điệp nón lá
từng điệu nhảy mọc sảng khoái cướp kim tự tháp
ý nghĩ hấp dẫn lên đầu cường âm nở nhịp hơi thở bủa đôi mắt cay
Công thức và sự giải thoát lên cơn trong tiếng khóc huy hoàng
Hiện lên nhân loại / người ta thích sờ vật chất chính họ tái tạo
tại điểm kín đáo biến những chất nhờn nhầy nhụa kích dục
không gì bằng đóng vào và rút gọn con số không
Tôi hiện tại đang yêu ý nghĩ lạ
đến mùa và bắt đầu đối thoại bằng môi uốn lên mặt trăng rơi
Tôi cưa trí nhớ nhiều lần mỗi ngày
Hạt xuống đất mọc tôi để sự tiết dục biết sung sướng
Để hả dạ tình dục trong giao cảm, để làn sóng âm từng nhánh ra một tiếng ồn ào dừng lại
Tôi đợi tinh trùng chảy hạ từ hột muối trắng lắc đuôi
Tê liệt chiến tranh bằng ý thức tiêu mọi sự hơn thua.
Tiếng kêu rời từ cao xuống...
Thấy bi kịch dồn lên thân phận hồi sinh chở đầu người xa lấp lánh
Năng lượng vô hình truyền khắp muôn nơi.
Ngay bây giờ: Giờ của chúng ta nên nghĩ sự tiến hóa & phát minh
lên nấc thang biến màn đêm mù loà
chiếm hữu vùng tư tưởng dù ánh sáng sẽ tắt
dù âm thanh khuyếch tán bán cầu não trái
Dừng lại đỉnh não phải tranh giành ý nghĩ va đập
rùng rợn về cái chết bắt đầu cơn bão táp
Vẫn là loài người rít mạch máu nóng / lạnh treo chảy lên cổ
Ra dòng sông mang hình lá cờ & bài ca về dân tộc ê ẩm
Cột sống lan toả miền tự do diễn cảm xây.
Bóng gió & lửa
Im lặng đêm bóng tôi chảy
Lời nguyền gõ ám chỉ trên linh hồn náo chạy
Ngực nức hơi đất bẻ hình ruộng đồng
người đàn bà không mặc áo mở từng cánh
cửa lách tung đá chạm nhau lửa / ngôi nhà trắng lạnh
soi bàn chân hở khỏi mắt. Gió bằng lời đi ra dán khô căn phòng hẹp
kẻ điên rồ quyền hành hồn lửng lơ hiếp dâm xã hội đi trong ống dẫn vô hình
Tôi thích loài thủ dâm thắp cháy trí tưởng tượng?
Bay lên tiếng rên rụng xuống ngực
Bới tôi bay cải cách bầu trời biến dạng đa giác.
Mây giờ vẽ tôi chùm ngón tay vút thân xác vụng dại
ai đó lạ ném tên tôi vào cõi thần tiên
Chúng kết vùng tư tưởng khắp hành tinh nầy.
Sao đêm ngoại tình
Hơi thở gần nhau cũng tình tự uốn mình thành con chữ cái
vật lộn ý nghĩ héo hủy thân xác nóng rộn tương lai
Đã ngủ mơ chiếc áo đỏ cháy
tôi nằm trần truồng bất động nghe hình bài giao hưởng
Gió sóng xát tế bào đuổi vượt thủng lối vòm đen thoi thóp
Co dãn & ưỡn phía trước mặt trời mọc
Chấm nhân loại / thế giới bằng dấu nhạc xanh tròn vo lăn ra
những hình hái bé nhỏ hồi sinh chiến tranh vĩnh cửu
Mỗi ngày chúng ta chia cho nhau khoải cảm
tràn lên hưng phấn giữa đêm lạnh / cuộc tình lớn rộng nơi vật ấm đưa thoi
Và lửa đốt chính mình không lường được tiếng hét giận
Của đám linh hồn chết oan
xuất tôi đi ra những bờ môi hoa bông bóng
Lửa nóng lắc chạm vận thời gian loài người sống sót
Khói mảnh
Bóng đen phù du
Tôi vẽ lên thân cây rừng
Mặt nạ dã thú
Mọc ở tay hoa dại
Đi tìm
Giấc mơ tôi in sa mạc ngàn dấu chân
Bùn/cát xoáy hút nóng mặt trời nóng
Giọt nước đông thành đá
Tan, chảy nghệ thuật trò chơi...
Rủ rỉ hồn hỗn loạn nuốt ảo ảnh trong lòng
Cay xác mệt
Pha sắc màu lang thang
Ngay mặt đất trống trải
Tôi
Đi tìm?
Nhà cao ta vẽ màu tranh rừng rộng
Của tim bằng giấy tẩm màu
Không thở trốn hô hào
Cây cọ vẽ ban sơ
Lông chim gọt bay lao vùng xa
Đắp vào tôi
Sợ chẳng ai chứng nhận mình
Khỏa thân cuốn gió
Cành khô xếp vòng ủ phù du
Bay..
Bay vật thể... bay
im lặng vẽ khoảng khắc trước cửa nhà
Tấm thần linh cứu rỗi
Xóa trắng
Bàn chân đi xin phúc lành
Họa vào thân thể sống
Chắt lọc giọt nét đẹp lộng lẩy
Một phù du
Một sự sống khi phố mọt lô nhô
Phố nghệ thuật đi nét biến mất
Vũ trụ tô điểm trên mặt người
Sự sống
Sự chết
Nghệ thuật hồn chữ lửa sáng nghĩa
Vinh quang cỗ máy rác thừa thãi
Một nghệ thuật
Tôi đốt tàn tro
Và thổi...
Thổi tất cả đường nét trong nhân loại
Ngược vòng
Rơi mơ hồ.
Huỳnh Lê Nhật Tấn