Tình yêu rồi ngủ yên
Say sưa yên giấc mềm
Như thể ngoan, như thể quên
Sao vẫn mơ...
Về khung cửa tróc sơn gỉ sét
Tiếng động cơ ì ấm át đi tiếng sóng dòng sông
Cơn ngủ chập chờn
Nửa tỉnh nửa mê bên tình yêu hiền ngoan giấc
...
Tình yêu phải ngủ yên
Tình phai tình xa tình tan
Đừng thức giấc bởi chính tình yêu và nhiều câu chuyện vụn ai đó[ hay chính tôi] vô tình kể
Bởi một quyển sách, vài câu thơ, cafe và những con đường nhỏ
Bởi lời gió xa xăm, bỗng đâu vang vọng tới
một chiều mưa rào bất chợt, tôi tưởng lầm tôi, đạp điện loanh quanh khắp phố cùng người
một buổi nắng đậm, tưởng lầm đang ru em vào mộng
đôi cánh chim trời in bóng, tôi ngỡ dáng em gầy, vui bước đến thăm
Bởi tôi hay ngẩn người tưởng lầm mình ở nơi chốn cũ, phố ôm tôi vào lòng, bụi người hàng quán ken nhau, tình yêu đan nhau
...
Trí nhớ dẫu đã nhàu, vẫn chất chồng lên nhận thức hiện tại
Nên tôi cứ không thôi tưởng lầm.
Mùa cũ tan hết những vui vầy
Em ngồi buồn, gió lộng chưa em
Nắng rạng chưa em trong mùa mới không tôi và hoa gấm
Và mưa xanh thôi buông tiếng thì thầm
Em rồi bước chân vào khu vườn khác
Rổn rang âm sắc hay vô thanh?
Cây có che cho em những giấc ngủ yên lành
Hoa có nở từng chùm như đốm nắng
Em rồi cũng quên hương nhài xáo động,
vách tường vôi tróc lở hăng mùi,
tập sách quen, bài học cũ ê a
và em và tôi và kí ức.
...
Bật ra trong tâm thức, một câu ru chấp chới ngân rung
À ơi nắng... à ơi tình yêu...à ơi quên...quên