Người Ngồi Đợi Mưa

14 Tháng Năm 201012:00 SA(Xem: 22362)
Người Ngồi Đợi Mưa
blank
















Tặng THT

Hắn ngồi đó, nhìn con đường vắng ngắt trước mặt. Một ngôi sao thật lạnh lẽo nằm trên nóc nhà đối diện. Ngôi sao sắp bị chết đuối trong biển mây đen. Thế nào đêm nay cũng có một trận mưa lớn, hắn nghĩ thế và ngồi đợi.

“Xin phép chị, tôi đêm nay thức khuya. Tự nhiên cảm thấy không ngủ được”. Hắn nói với người chị họ của mình, rồi bắt ghế ra hiên ngồi. Hắn rỉ rả uống la-de. Hắn chờ cơn mưa đến, nhưng ngôi sao duy nhất vẫn chưa tắt ở trước mặt.“Có lẽ phải mua thêm vài chai nữa, cứ để đây rỉ rả. Khi cơn mưa đến chắc mình sẽ uống nhiều hơn”. Hắn nghĩ, rồi bước qua bên kia đường. Hắn đưa tay gõ gõ lên mặt gỗ.

- Bà chủ à, cho thêm vài chai nữa.

Bà già ngái ngủ:

- Vài chai là mấy chai?

- Sao ngủ sớm thế? Vài chai là vài chai …

Bà già đưa hắn mấy chai bia. Hắn vừa xách, vừa cặp vào nách.

- Cám ơn bà chủ.

Hắn băng qua đường, trở về chỗ cũ. Hắn đặt nhẹ nhàng mấy chai bia xuống nền gạch. Hắn nhìn lên trời. Ngôi sao trên nóc nhà đã mất hút. Mây đen phủ kín, nhưng cơn mưa vẫn còn ở xa.

“Uống nữa đi. Cứ rỉ rả…Mưa chưa đến mà.” Hắn ngồi chờ những giọt mưa quất vào mặt, những bụi nước bám lên áo quần cho hắn cảm giác lạnh. Tự nhiên hắn thích được cảm thấy như vậy. Và hắn ngồi uống bia rỉ rả. Hắn chờ đợi. Bây giờ có lẽ trung đội đã xuống đồi, đã xuống hết ngọn đồi. Chúng nó đang di chuyển ra cánh đồng thường lệ. Không biết đứa nào sẽ thay hắn chia tổ gác. Thằng Tròn vẫn còn giữ máy truyền tin? Tiếng máy rè rè mọi đêm…Tự nhiên hắn cảm thấy nhớ. Hắn tự hỏi, không biết bây giờ tụi nó đang nghĩ gì về hắn? Chắc chắn là chúng nó phải hiểu sự bỏ đi của hắn. Phải hiểu chứ. Hắn đã sống với đơn vị ba bốn năm qua, đã bị thương nhiều lần, đã từng ôm tử thi đồng đội mà khóc. Hắn đã từng dẫn đầu trong những cuộc xung phong chiếm mục tiêu, từng nhịn đói chờ tiếp tế, từng run rẩy sợ hãi vì không muốn chết, vì sợ phi lý, sợ vô nghĩa. (Sợ, nhưng có mấy người thoát được!) Hẳn là tụi nó phải hiểu sự bỏ đi của hắn, hiểu cặp kính cận thị chỉ còn một độ nữa là ra Hội đồng miễn dịch, hiểu những đêm trời mưa hắn cố đưa tay che nước, nhưng nước vẫn chảy xuống đôi kính nhòe nhoẹt làm hắn chẳng thấy gì. Dĩ nhiên là chúng nó phải hiểu như vậy.

Hắn rót bia ra ly. Mấy viên nước đá cuối cùng đã tan hẳn. Hắn nâng ly uống, rồi nhăn mặt, khà khà. Hắn thở và nhìn hơi thở mình. Tưởng hơi sẽ ra mù như khói chứ? Cơn mưa vẫn chưa tới, nhưng bầu trời ẩm đục hơi nước rõ.“Thì khi nào mưa cứ việc mưa. Rỉ rả, uống nữa đi. Cứ tà tà. Đêm còn dài mà.”

Con đường vắng ngắt. Chỉ có mấy con chó đang chạy lui chạy tới. Chúng đang tìm cái gì thế? “Tưởng ta nhậu chắc. Ta đâu có nhậu, Chỉ uống lè phè thôi mà”. Hắn cầm chai bia lên soi trước ánh đèn đường, rồi rót vào ly.

“Sống thế nầy không ra cái gì cả. Lang thang, chui rúc. Nhưng được một cái là biết chắc rằng, có một ngày nào ta sẽ hết lang thang, chui rúc. Chỉ lý do đó, đủ để ta can đảm sống rồi”. Khà khà. Hắn nâng cao ly. Bây giờ chút lạnh trong ly cũng không còn. Hắn uống một hơi, bọt bia dính quanh mép, những giọt bia nhỏ xuống cằm. Hắn đưa mu bàn tay quẹt lên miệng.

“Nóng quá. Sao cơn mưa chưa đến cà? Bây giờ là mùa gì nhỉ. Mùa thu. Ờ mùa thu.

Mùa thu có lá vàng rụng, có mây trắng bay. Cũng như tuổi trẻ. Tuổi trẻ thì màu xanh, hăng hái, hy vọng, tin yêu…”

Hắn cầm chai bia lên. Ủa chai nầy là chai chót sao? Ồ, còn chai nữa kìa, hay quá. Hắn nâng ly uống một hơi, nhăn mặt, thở phì phì. “Tuổi trẻ, tuổi trẻ là màu xanh…Ta bây giờ là tuổi gì? Ta hăm tám tuổi là tuổi gì? Là tuổi già. Khà khà. Đúng quá, là tuổi già.”

Hắn đặt ly xuống bàn, nhìn vòm trời tối đen. Bỗng hắn hét lên:”Là gì?” Nhưng vội vàng ngừng lại, khi nhớ ra người chị và những đứa cháu đang an giấc trong nhà. Là tuổi già nên phải chết, chết trận mạc, chết tự tử, chết vì chống tham nhũng…”

Nâng ly uống một hớp, hắn nhìn thẳng vào bóng đêm. “Vậy tuổi già là gì?” Khà khà, hắn cố nén tiếng cười, nhưng càng nén, hắn càng bị sặc sụa. Hắn phải chạy ra giữa đường để tránh tiếng cười lớn. Mấy thằng nhỏ thức dậy thì cả nhà xúm lại dỗ đến sáng cũng chưa chắc đã nín. Hắn biết tẩy đó nên ngại làm phiền lắm. Hắn chạy ra giữa đường để cười, nhưng khi ra đến nơi thì tiếng cười lại tắt mất. Hắn chợt thấy cột đèn và ghé lại mở cúc quần đứng đái. Tuổi già là gì? Tuổi già là nước đái vàng như rượu whisky mỗi tối. Là những thằng bụng phệ tuổi mới bốn năm mươi sống đời bẩn thỉu như trâu bò, ham chơi cờ bạc suốt đêm, đến sáng về gọi xe tăng hộ tống.Là những tên khôn vặt từng làm chó săn cho thực dân, đế quốc. Là biết nói tiếng lóng: yêu nước, yêu dân, công bằng, dân chủ… Tiếng lóng yêu nước có nghĩa là chấm chấm. Không chấm chấm thì ta bỏ mạng từ lâu rồi”. Khà khà. Hắn cười ngất. Đêm nay không ngũ được là phải. Thức để thấy lòng mình mở hội chứ. Hắn nhắm mắt có vẻ toại nguyện.

Cơn mưa cũng vừa trút xuống. Mưa lớn quá. Hắn nhìn mưa xối trắng trên mái nhà phía trước. Mưa trở nên ồ ạt. Hắn đứng dậy nhảy tưng lên như một đứa trẻ. Đêm đã khuya, ngoài tiếng mưa rơi xối xả, cả thành phố đều im lìm ngủ kỷ. Những giọt nước tạt vào mặt hắn, dần dần ướt đẫm cả mái tóc, ướt hết cả quần áo. Hắn ngồi xuống ghế. Cơn mưa làm tâm hồn hắn dịu lại. Trong hơi lạnh đang thấm qua cơ thể, hắn bỗng nhớ tới cảnh ấm cúng ngày cờn thơ dại của mình, ngày mà hắn thường vỗ tay mỗi khi nhìn mưa rơi trắng xóa. Không như sau nầy hắn đã sợ mưa như sợ thần chết, vì mưa không làm hắn thấy đường, không thấy đường thì làm sao mà thấy địch? ”Không thấy địch thì địch thấy ta. Địch thấy ta, thì ta không bao giờ còn thấy bạn bè, cha mẹ, anh em nữa.”

Hắn rót số bia còn lại trong chai cuối cùng ra ly. Hắn đặt chai xuống.

“Uống ly nầy cho ai, cho cái gì? Ly cuối cùng quý lắm! Vậy nãy giờ ta đã uống

cho ai? Không uống cho ai cả.Uống cho cái buồn. Còn bây giờ uống cho ta, ly nầy uống cho chính ta, kẻ đào ngũ. Khà khà…”

Hắn ngửa cổ cạn ly, rồi thẳng tay ném chiếc ly vào tường. Tiếng thủy tinh vỡ toang.

Âm thanh sắc nhọn vang lên làm ngưòi đàn bà trong nhà thức dậy, hỏi gần như thét:

- Cái gì, cái gì thế?

Hắn đứng dậy choáng cả khung cửa. Hai bàn tay run rẩy vì lạnh đang tìm lồng vào nhau.

- Không có gì cả. Xin lỗi chị,chiếc ly vỡ…

Hắn nghe tiếng mình trả lời thật điềm tĩnh.

“Rõ ràng là tiếng mình”. Hắn lặp lại trong đầu.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Giêng 20245:04 CH(Xem: 1131)
Trong hương khói chuyến xe đò dừng lại/ Có ai đó trên xe mỉm miệng cười thầm...
29 Tháng Mười Hai 20235:02 CH(Xem: 1013)
“Vì sao ông bán rẻ như vậy?”/ “Vì tôi là một thi sĩ Việt Nam!”
25 Tháng Mười Hai 202310:13 SA(Xem: 1224)
chiều mưa về thăm mẹ/ băng qua cánh rừng cha
23 Tháng Mười Hai 20234:40 CH(Xem: 1328)
Mẹ quỳ dưới chân Chúa nguyện cầu/ Đời con mãi an yên
20 Tháng Mười Hai 20239:47 SA(Xem: 1062)
Tôi im lặng/ Nghe tim gào/ Tiếng câm
16 Tháng Mười Hai 20239:23 SA(Xem: 892)
Tháng Mười âm lịch năm 2008, mẹ tôi đi xa mãi mãi. Và tôi lạc mẹ từ ngày đó.
12 Tháng Mười Hai 20231:51 CH(Xem: 1273)
08 Tháng Mười Hai 20235:34 CH(Xem: 783)
Gió từ đâu gió đến/ Lay nhẹ vòm non tơ
04 Tháng Mười Hai 20238:49 SA(Xem: 1579)
bữa rồi em có sang thăm/ mang theo mấy bó rau răm làm quà
16 Tháng Mười Một 202310:28 SA(Xem: 1691)
nửa hồn anh gửi em còn... hay quên
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17072)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12277)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19012)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9195)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8361)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 623)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 996)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1186)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22481)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14022)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19191)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7908)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8825)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8505)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11073)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30725)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20822)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25520)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22917)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21741)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19800)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18062)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19261)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16927)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16119)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24517)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31963)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34938)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,