Tôi yêu em đã từ lâu. Từ lúc mắt em còn trong veo như suối nguồn. Đôi mắt phượng hoàng nhìn tôi mê hoặc. Tôi ngộp thở, bàng hoàng trong ý nghĩ muốn chiếm đoạt.
Thung lũng
Yosemite mang nét đẹp bốn mùa. Mùa hạ du khách, mùa đông tuyết phủ, mùa thu rực rỡ sắc màu. Mùa xuân ở
Cử rủ tôi đi cắm trại ở
Mặt trời ửng hồng trên đỉnh Half Dome. Khối đá hoa cương rực ánh hoàng kim. Bên dưới, nơi chúng tôi chuẩn bị leo núi, khí lạnh vẫn giăng đầy. Sương vẫn tỏa mờ những con đường thâm u rợp bóng tuyết tùng. Tôi đưa máy ảnh lên, ngắm những giọt sương còn bám trên lá. Hình dáng thiếu nữ chợt hiện lên trên khung ảnh nhỏ. Em bất ngờ bước ra trong vũng sương chơi vơi huyền ảo. Màu áo xanh lam chập chờn. Mái tóc cột cao, đuôi tung chấm cổ. Những bước chân mộng du tiến về phía tôi. Tôi không rời mắt nổi khung hình. Trong vô thức, ngón tay trỏ bấm xuống. Tôi chụp em, như chụp bắt dung nhan con gái phơi phới xuân thì. Em cười khi bước ngang qua tôi. Đôi mắt phượng ướt rượt. Tôi buông tay. Chiếc máy ảnh thả rơi đập xuống ngực tôi tê buốt.
*
Giá như thời gian trở lại. Tôi muốn ngắm em lần nữa. Khi nắng chưa lên. Khi đôi mắt phượng hoàng còn trong vắt sương mai.
Hình ảnh tươi mát của em đã kéo tôi ra khỏi giấc ngủ chập chờn.
Buổi sáng nặng những cơn đau. Tôi nhìn ra khung cửa lấp lánh sao đêm vừa vụt tắt. Sớm mai loang trên ngấn cửa. Nắng rạng đông đỏ au hắt lên bức mành trúc. Tôi thèm nghe tiếng trúc chạm nhau lách cách vui tai. Tôi muốn đến bên cửa, chạm tay lên chuỗi trúc vàng úa thời gian.
"
Tôi ngẩng đầu lên, nhắm khoảng cách từ chỗ tôi nằm ra đến mép giường. Không nhiều, chỉ độ hai gang tay. Tôi có đến một giờ mười lăm phút để lê tấm thân nặng nề xuống giường. Tôi đã chán chỗ nằm.
Tôi đưa hai cánh tay níu lấy đầu giường, trụ thân trên làm bàn chống. Đầu tiên, tôi di chuyển đôi chân. Mồ hôi toát ra trên trán. Không ăn thua gì. Không thể nhấc lên. Thân thể tôi vẫn dán chặt trên mặt nệm. Tôi nghĩ đến cánh tay
Tôi thở dốc. Mồ hôi vã ra ướt đằm lưng áo. Chân tôi đã ra đến mép giường. Chỉ cần bấu được thành ghế cạnh giường, tôi có thể xoay người trườn xuống nền thảm. Tôi ghì đôi chân chặt xuống nệm, lấy thế để trở phần thân trên. Tôi với tay. Chiếc ghế nhẹ hơn sự tưởng tượng của tôi. Tôi buông vội ghế, bám lấy giường. Nhưng không kịp. Chiếc ghế đổ nhào. Tôi thả mình xuống thung lũng trong tiếng thác đổ ào ạt.
Em là người đầu tiên leo đến thác. Nắng chói ngời trên bờ vai em. Hơi nước bốc lên trắng mịn, nhẹ lướt như khói. Thác Bridalveil như làn sa mềm uốn lượn. Thác khoác lên tóc em dải sa mỏng, thứ sa trắng tinh kết bằng vạn bọt nước li ti. Em đứng nghếch đầu, mặt hếch lên tựa nữ thần sơn cước. Em tỏa sáng trên nền thác tung bọt trắng xóa. Chiếc áo xanh mỏng dán rịt vào người. Dáng em lồ lộ. Bầu ngực nở, chân dài, và đôi mắt trong veo như suối nguồn.
Tôi yêu em. Điều giản dị dễ hiểu. Không chừng Cử cũng yêu em, và cả những người đàn ông có mặt ở thác Bridalveil. Em yêu tôi, nghe như chuyện cổ tích. Tôi lập dị, thô kệch không giống những người đàn ông vây quanh em. Đàn bà thường như vậy. Họ yêu những gì khác lạ.
*
"Trời ơi. Ông có sao không?"
"Xin lỗi
"Tôi đã dặn ông tối qua. Muốn gì thì chờ tôi đến."
"Nằm nhiều mỏi lưng, tôi muốn nhìn xem bên ngoài."
Em cúi xuống. Hai hàng mi đen nhánh mượt mà rợp lên viền mắt. Không phải đôi mắt trong ngắt như suối nguồn tôi trông thấy ở thác Bridalveil, mà là hai hạt pha lê long lanh chứa đầy ánh sáng, thứ ánh sáng nóng bỏng muốn thiêu muốn đốt. Tôi vuốt những sợi tóc mai vương sau gáy em, lần xuống ngực. Đôi bầu vú bầu bĩnh đong đưa. Tôi kéo em xuống, vục mặt vào đồi ngực con gái trinh nguyên. Thân thể em nóng hấp như than hầm. Tôi nhìn thấy em bốc lửa ở
"Đừng yêu em. Em sẽ đốt cháy tất cả."
Mặc, tôi cứ lao vào em như con thiêu thân say mê ánh lửa. Hai cánh tay em mềm mại ấm áp quấn lấy tôi. Vòng tay em bỏng, siết chặt như không muốn tách rời. Tôi phát sốt. Thân thể em kết bằng ngàn tia lửa đốt cháy thịt da.
"Ông uống thuốc đi, xong chúng ta đi dạo. Nắng ấm lắm."
"Đau đớn lắm. Ông uống đi. Có chết cũng phải chết an lành, ông hiểu không?"
Tôi vốc nắm thuốc bỏ vào miệng, nuốc ực.
"Ông không có bà con họ hàng gì sao?"
"Không. Tôi là con một. Bố mẹ tôi mất đã lâu rồi."
"Còn vợ con, người yêu?"
Em đến vào một ngày mùa đông. Nắng đã thôi hừng lên mành trúc. Bức mành tôi lùng mãi mới mua được. Chiều em, tôi treo nó lên cửa sổ. Từng dóng trúc vàng ươm kết chuỗi. Từng thanh âm uyển chuyển vờn nhau. Gió lay, bức mành reo róc rách tựa ngàn con suối nhỏ vui đùa. Gió càng mạnh, trúc càng thánh thót reo cao. Những ngày mùa hạ, em cuộn tròn bên tôi nghe trúc ngân nga. Không gian buồn lơi dễ chịu. Cuộc đời thật bình yên và đáng sống. Chúng tôi hay uống chút rượu với nhau vào lúc ấy. Tôi mê Campari vị đắng, màu bưởi tím thẫm pha với cam vắt và đá nhuyễn uống trong buổi trưa lừng nắng. Không biết từ ai, em học cách pha rượu thật tuyệt diệu. Gin tonic vắt chanh rắc muối, uống sau buổi leo núi làm hồi sinh bắp thịt mỏi mệt. Martini Rosso ngọt ngào làm dịu môi còn mặn muối sau giây phút vẫy vùng trên biển. Rượu sim tím Kir Royal vương giả hòa chung với champagne, Amaretto thơm ắp hạnh nhân... Em cười giòn tan. Tôi uống tiếng em cười từ đáy ly. Tôi say em, say những giọt rượu nồng tê mê khứu giác.
Em hiện ra ở cửa phòng, nước mắt đẫm trên gò má.
"Anh có yêu em không?"
Tôi gật đầu, hoảng hốt.
"Anh cho em ở lại với anh."
Tôi thở phào. Tưởng chuyện gì. Căn nhà này em còn lạ gì. Em cứ đến ở.
"Không. Không phải một đêm, mà ở với anh... làm vợ anh."
Tôi lặng yên, nhìn em qua khói thuốc. Tôi không nhớ mình đã suy nghĩ điều gì lúc ấy. Đôi mắt phượng hoàng nhìn tôi đăm đăm. Ánh mắt em làm tôi bấn loạn. Tôi yêu em, nhưng tôi chưa quyết định gì hết. Ốc chưa mang nổi mình ốc, tôi đâu thể đa mang. Tôi ngồi trên ghế, toàn thân tê liệt, trí óc mụ mẫm. Mặt trời tắt lịm bên ngoài. Căn phòng tối đen như tôi đang mù lòa nghĩ đến tương lai.
Em đứng tựa tượng đá ngàn năm câm nín. Ánh mắt u hoài chuyển sang kinh ngạc giận dữ. Em cắn chặt môi, cơn giận chèn vào khí quản khiến ngôn ngữ tắc nghẹn. Chỉ cần tôi đưa cánh tay ra, em sẽ ngả ngay vào. Rồi mặc kệ tương lai ra sao. Tôi từng nghĩ tình yêu em dành cho tôi kỳ diệu xiết bao. Nhưng tôi vẫn ngồi bất động. Tôi không đủ can đảm như em đòi hỏi.
Thời gian rồi qua đi. Thật nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ đôi mắt em quyết liệt tóe lửa. Như hai hạt pha lê vỡ chẳng bao giờ còn lành lại được.
"Sao ông không đi tìm cô ấy? Đàn bà dễ mủi lòng, chỉ cần ông thành tâm."
Lửa rồi cũng tàn. Tro bụi rồi cũng bay tan. Đôi mắt phượng hoàng ra đi mất hút với thời gian. Tôi gặp lại em trong ngày cưới của Cử. Tóc em đen nhánh xõa dài dưới tấm sa mỏng như khói thác Bridalveil. Đôi mắt phượng hoàng lặng câm không xao động. Em là cô dâu xinh đẹp của Cử.
Sau khi đi dạo,
"Sáng nay ông té, mồ hôi đầm đìa, tắm một chút cho sạch sẽ."
Sao cũng được, tôi không phản đối. Tôi sống để chờ em. Tôi sống để
Khi phát hiện tôi đã tham khảo với bác sĩ để kết thúc cuộc đời trước thời hạn,
"Ông dại quá, chỉ có Thượng Đế mới có quyền sinh sát trong tay."
"Tôi sẽ chết, trước hay sau có nghĩa gì đâu? Chết là một cách hóa thân."
"Nhưng sống mới là quan trọng. Hóa thân thành xác chết à? Ông có biết hít khí helium vào sẽ chết thế nào không?"
Tôi biết. Tôi biết hết. Khi mũ trùm đầu chụp xuống, helium tràn vào, người bệnh bắt đầu ngắc ngoải. Helium vào đến đâu, người cứng xanh đến đấy. Trái tim cạn kiệt không khí thở thoi thóp. Mắt trợn ngược, cổ vươn dài, miệng há hốc cố thu vào phổi chút dưỡng khí cuối đời thấm đẫm chất độc. Tôi rợn người.
"Ông quên rồi sao, cô ấy sẽ trở về."
Tôi thầm cảm ơn
"Ông chết tôi sẽ mất việc. Tôi đang cần tiền lắm..."
Em cúi xuống. Vẫn như lần đầu tiên. Hai hàng mi đen nhánh mượt mà rợp lên viền mắt. Tôi vuốt những sợi tóc mai vương sau gáy em, lần xuống ngực. Em thơm ngát, mát nồng. Em cuốn tôi vào cơn giông tố của đời. Tôi siết chặt lấy em. Tôi đã mất em một lần. Tôi không thể mất em lần nữa.
Em cúi xuống. Bờ môi mọng đỏ tỏa hương nồng nàn, thứ hương thơm của vùng biển
"Em đây."
Đôi cánh tay em trắng muốt quấn lấy cổ tôi. Bầu ngực căng đè lên mặt tôi ứ đầy muốn ngộp. Bàn tay trơn láng vuốt lên phần thân thể bỏ quên. Bàn tay em như có lửa. Hơi nóng rà dọc trên da. Em phừng lên, hừng hực.
"Đừng yêu em. Em sẽ thiêu đốt tất cả."
Tôi không thể đừng. Tôi hối hả nuốt từng đốm lửa trên mình em. Ruột gan tôi cào xé, cháy đỏ như nằm trên vỉ nướng. Nệm giường nóng như lò thiêu. Toàn thân em sáng rực. Đôi mắt to đen tóe lửa. Tôi nhìn vào đôi mắt em, thấy mình đang vỡ nát như mảnh vụn thủy tinh. Tôi bỗng nhớ lại tất cả, nguyên vẹn như ký ức chưa hề băng hoại, vẹn toàn như thân thể chưa từng hủy diệt. Khoảnh khắc đầu tiên tôi gặp em với đôi mắt phượng trong vắt. Những ly rượu hồi Pernod đậm đặc em pha với đá cục, màu vàng đồng hóa thành màu vàng khói thơm ngái, hăng hăng, uống vào xây xẩm mặt. Hai hạt pha lê vỡ òa tan trên da bỏng rát. Em yêu tôi, dịu dàng nhưng ngầm ẩn, sôi sục như núi lửa triệu năm âm ỉ. Tôi ghì chặt lấy em. Hơi thở ướp lửa táp lên ngực tôi. Tôi bật dậy. Bằng tất cả sức lực còn lại, tôi đâm thốc vào em. Cảm giác rát buốt, bỏng dộp như vừa ấn sâu vào miệng núi lửa khiến tôi choáng váng đến ngất. Gió nóng ràn rạt quét qua người. Nham thạch phun cao tựa những cầu vồng ngũ sắc.
Đêm nổi lửa. Hỏa ngục là thiên đàng.
*
Buổi sáng oi ả, nắng dàu dàu. Ngôi biệt thự đứng lặng, nhìn xuống triền đồi. Cửa nhà mở toang. Gió thổi u u, len vào từng góc nhà còn đẫm âm khí. Nhân viên nhà quàn đặt xác người đàn ông lên chiếc cáng dài. Khuôn mặt người chết nhăn dúm, nhưng trên môi lại phảng phất nét cười.
"Xin cô đừng quá đau buồn. Ông nhà ra đi thật thanh thản."
"Chúng tôi sẽ lo cho ông nhà thật chu đáo. Cô cần chúng tôi đóng cửa lại không?"
"Chết trước hay sau có nghĩa gì đâu. Chết là một cách hóa thân." Nàng lập lại câu nói của người đàn ông, thấy lòng dịu đi đôi chút. Người đàn ông đã hóa thân. Thế giới mới của ông bao la không giới hạn.
Những đợi chờ đã dứt. Người đàn ông đã ra đi. Ngôi biệt thự trên đồi và những gì trong đó; xe lăn, giường nệm, sách vở, áo quần của người đàn ông vẫn còn nguyên chỗ cũ. Những chai rượu uống dở nằm bừa trên kệ. Tất cả như cùng toát ra nỗi cô đơn lạnh lẽo. Vắng người đàn ông, căn nhà hoang vắng, vô cùng xa lạ với nàng.
Mùa xuân ở
Nguyễn Xuân Tường Vy
(Nguồn: Hợp Lưu)