NGUYỄN NGỌC MINH THẢO - Bên kia những đỉnh núi

18 Tháng Chín 201012:00 SA(Xem: 22601)
NGUYỄN NGỌC MINH THẢO - Bên kia những đỉnh núi

dt_07_content-content

Những buổi chiều không K. trở nên dài lượt thượt và biếng lười đến khó chịu. Chúng ì ạch và ngột ngạt kinh người. Những lúc như thế này em hay nằm lì trong phòng, chẳng màn đến chuyện đi đâu và gặp ai. Những ngọn núi kiêu hãnh nào đang mời gọi em chinh phục, những con đường heo hút nào em chưa cuốc bộ qua. Mặc. Hết thảy đều nhờ nhờ và thiếu sinh khí. Chỉ có K. là thực, là rạng ngời.

K. của em. Của em. Của em. Của em... Em cứ muốn lặp lại chừng ấy chữ đến vô tận.

oOo

Em gặp K. trong chuyến du lịch bụi đến Soctrang do anh họ em tổ chức. Vào buổi sáng nhóm tập trung xuất phát, trông thấy K., gã đàn ông cao to rắn chắc với đôi mắt trầm buồn, em đã nói thầm với chính mình, rằng em yêu và cần con người này, suốt đời, và bất chấp.

Đến nơi, trong khi mọi người hào hứng với lũ dơi, và K. còn đang lắp vội phim vào chiếc Leica M6, thì em tiến đến bên cạnh K. , và nói yêu. Bằng một giọng dịu dàng và trầm ấm nhất có thể. Bằng nụ cười...gượng gạo mà đáng yêu hơn bao giờ hết. K. không nói gì, chỉ xoa đầu em và cười xòa. Nụ cười hiền và mí mắt anh cũng như đang hấp háy một nỗi vui.

Bọn em hay ngồi hàng giờ dưới mái hiên Chùa Dơi, trò chuyện. Về nhau. Về những ngọn núi đã từng chinh phục, những nơi chốn đã ghé chân. Những món ăn và những điệu múa. Những chàng trai, cô gái. Và ước muốn chinh phục đỉnh Everest vào một ngày gần nhất có thể. Em và K. đều hút thuốc. Những khi ở cùng nhau lại càng đốt thuốc nhiều gấp bội. Pall Mall của K. và Salem của em.

K. bảo, anh sẽ đi Lào, một vài tỉnh nữa ở Vietnam, Fansipan, rồi dừng hẳn; chúng mình sẽ cưới, anh muốn em sinh con cho anh. Em gật đầu ngoan ngoãn, vùi mặt vào tấm ngực thấm đẫm sương gió và bụi đường.

Tình yêu êm ả như những buổi chiều, trầm và sóng sánh nắng. Em và K. chỉ loanh quanh ở những ngôi chùa rợp bóng cổ thụ. K. nói thích ngồi dưới hàng hiên chùa, nghe tiếng gõ mõ đều như nhịp thời gian. K. cũng hay đốt vài nén nhang với vẻ mặt xa xăm và buồn rầu đến khó tả. Em nhiều lần định hỏi, K. mất mát một ai đó chăng. Rồi lại thôi. Em chọn cách để K. thi thoảng chìm trong nỗi niềm riêng mình. Quá khứ có thế nào thì em vẫn cứ yêu K. và chúng em sẽ lấy nhau. Thế thì quá khứ không quan trọng nữa.

...

Sau một tuần ở lại Soctrang, K. và em tạm chia tay nhau. K. có hẹn du lịch bụi với vài nhóm bạn. Còn em thì không màn du lịch hay chinh phục quái quỉ gì nữa. Nỗi nhớ K. như thiêu đốt toàn bộ khối năng lượng và sự tươi tỉnh khỏe mạnh em có được hằng mấy năm trời. Em rũ rượi. Em như người nghiện thiếu thuốc. Em đốt Salem như điên mà vẫn nhớ K. đến điên người.

Có lần, K. bỏ dở chuyến đi Lào để bay về Saigon với em:

- Anh sẽ không đi đâu nữa. Trừ một nơi. Thằng bạn anh nó đã sắp xếp và chuẩn bị đầy đủ cho chuyến leo đỉnh Fansipan. Bọn anh xuất phát vào chủ nhật này. Ngay sau khi anh về chúng mình sẽ cưới. Hãy tin anh. - K. thì thầm trong màn khói thuốc.

- Vâng. Thế còn những nơi khác, những ngọn núi khác? Cả Everest nữa.

- Chỉ Fansipan là đủ. Cưng ạ.

Hôm ấy là thứ sáu. Ngoài cửa sổ nắng đan chiều xanh biếc. K. ôm ghì em vào những nụ hôn sâu quyện mùi khói thuốc. Những chiếc hôn thơm mùi mật ong.

oOo

Em đã đợi K. đến ngày thứ tư của cuộc hành trình. Từ căn phòng nhỏ ngập ngụa khói thuốc, em hay trông ra ngoài, nhìn Saigon chiều uể oải. Những con bồ câu béo núc ních chốc chốc lại sà xuống tranh nhau mấy mẩu vụn thức ăn. Từ tấm tôn chắn lô cốt trước nhà, nắng phản chiếu xuống mặt đường những vệt dài lượn sóng, trông như những mái ngói chùa, mà dưới hàng hiên bọn em đã ngồi thật lâu bên nhau.

Em với tay bật CD Linkin' Park để chiều Saigon thêm căng ra như sợi dây đàn sắp đứt, rồi nằm lì trên giường cho đến khi ngủ thiếp đi. Giấc ngủ nhiều mộng mị và cơn đau bụng vẫn không thôi hành hạ, cho thấy những dự cảm không lành.

Sáng sớm hôm sau em nhận một cuộc gọi từ số máy lạ, giọng đàn ông ồm ồm vang lên trong tiếng gió ùa:

- Xin lỗi, em có phải là Nhi?

- Dạ đúng ạ. Anh là...

- Anh là Hải, bạn thằng K. Anh cố gọi em từ hôm qua nhưng điện thoại anh nó cứ mất sóng suốt. Em nghe đây, em phải thật bình tĩnh, anh sắp báo cho em một tin...

- Vâng - em cố nói bằng giọng điềm tĩnh trong khi bụng quặn thắt liên hồi- anh K. bị đau ở đâu hả anh? Anh ấy vẫn ổn chứ?

- K. nó...nó... Nó lên cơn sốt rét nặng. Thuốc bọn anh mang theo không đủ mạnh, trời lạnh cắt da, lại không có bác sĩ đi cùng. Nó quá vội, đáng ra nó nên chữa xong chứng sốt rét dai dẳng đó. K. nó thế này nhiều lần rồi em ạ. Nhưng lần này... lần này... Thằng bạn khốn khổ của anh, thằng bạn xấu số...K. không cùng bọn anh đi tiếp được nữa rồi. Nó phải dừng lại vĩnh viễn...

Người đàn ông khó nhọc buông từng lời giữa cơn nghẹn. Em chết lặng, làm rơi chiếc điện thoại trong vô thức . Giọng người đàn ông vẫn còn đó. A lô... A lô... em còn đó không...em không sao chứ... A lô... A lô...Anh sẽ gửi...

Em với tay tắt điện thoại, tháo sim. Em không khóc, cũng không gào thét lên điên dại, chỉ lẳng lặng thu xếp đồ đạc vào cái ba lô du lịch nhỏ. Gọi taxi ra Bến xe miền Tây, em bắt chuyến xe về Soctrang sớm nhất, hốc mắt vô thần và khô khốc như những chiều Saigon vắng K.

Soctrang đón em bằng những cội cây già rêu bám và ngôi chùa thân quen. Em ngồi xuống dưới mái hiên, trút xuống toàn bộ sức nặng của đợt sang chấn vừa hứng chịu. Em thở dốc, và khóc tu tu như một đứa trẻ vừa tìm được mẹ. Một bàn tay đặt lên vai em, vỗ nhẹ những nhịp đều...

oOo

Ba tháng sau em trở lại Saigon, phần nào bình tâm và nhẹ nhõm, tuy nỗi nhớ K. vẫn như không khí em hít thở mỗi ngày. Em mở cửa phòng, đống chăn gối đã trở nên xỉn màu vì bụi và mưa dột, mùi ẩm mốc xộc vào mũi khó chịu. Phải refresh thôi- em tự nhủ.

Trong lúc đang loay hoay quét dọn, chị hàng xóm mang sang cho em một cái hộp giấy nhỏ vừa, bảo là nó được gửi đến ngay sau hôm em đi. Em mở vội, ở trên cùng có một lá thư:

Bố mẹ K. mất trong một tai nạn ô tô 2 năm trước. Sau hằng mấy tháng trời hết cơn bàng hoàng, K. quyết định đi du lịch bụi khắp nơi bằng số tiền dành dụm được. K. có một cô người yêu gốc Anh, tên Sam, rủi thay, cô chết trong một trận bão khi đang leo núi tuyết, K. cũng đi cùng nhưng may mắn sống sót. Mất Sam, K. một lần nữa bị nỗi đau mất đi người mình thương yêu vùi dập. Quá khứ của K. là một vùng đen tối và ảm đạm.
Anh đã thầm mừng khi nhận thấy, từ sau khi gặp em, K. vui tươi hẳn lên. Rồi nào ai ngờ... Anh không biết họ hàng K. ở đâu, chỉ lục tìm được địa chỉ em trong ví nó. Thôi thì anh gửi những di vật này cho em. Em muốn làm gì với chúng cũng là quyền của em. Mong em chóng bước qua nỗi đau này.
Thân,
Hải.


Trong cái hộp ấy, có mấy tấm ảnh K. chụp em ở Soctrang, bật lửa Zippo màu bạc, thẻ ATM, con dao xếp cũ kĩ, đồng hồ đeo tay, đèn pin nhỏ, gói Pall Mall hút dở. Một tấm ảnh ló ra trong mớ đồ vật hỗn độn. Em cầm lên. Trong ảnh là một cô gái tóc vàng với chiếc mũi thanh tú, ánh nhìn tin cậy, mặt sau có mấy dòng chữ ngắn: " Hey K. I love you!!! Wanna travel everywhere with you, wanna climb Fansipan in your beloved country, my sweetie."

Em ngắm nhìn tấm ảnh và mỉm cười, rồi đặt lại mọi thứ vào hộp, dán chặt băng keo, cất vào góc tủ. Bước ra ngắm Saigon ươm nắng sớm, em nheo mắt cười tuy đầu vẫn văng vẳng những lời hát:

Những đỉnh núi xa xôi
Những đỉnh núi kiêu hãnh
Những đỉnh núi thinh lặng
Em hát câu gì mòn môi
Những đỉnh núi cao vời
Anh hứa mang cho em chùm hoa sầu huyền ảo
Chùm hoa sầu tím tái
Như gương mặt ai
Bên kia những đỉnh núi
Bên kia những đỉnh núi buồn rầu
Em khóc ròng buổi chiều muộn chia ly...


Saigon vẫn hiền hòa đón em vào lòng. Saigon chỉ dành cho những kẻ biết quên mà sống, và em đã chọn trở lại nơi này.

Bên kia những đỉnh núi, em đã thấy nền trời ửng hồng...

[ Phần viết về Saigon lấy cảm hứng từ những tản văn, bài hát của nhạc sĩ Quốc Bảo]

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
30 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 24662)
vậy là chúng ta đã một lần bên vầng trăng xưa / vầng trăng viễn xứ/ trăng
29 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 22373)
Thị Kính muốn tận hưởng hạnh phúc vợ chồng / không mơ thành Quan âm
28 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 24163)
Sớm mai, vác rựa vô rừng / Chợt nghe chim hót vang lừng một phương / Điệu gì lơ lửng khói sương / Đích là chàng Phạm Đình Chương đây rồi
27 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 20788)
Tôi chép vào sổ nhận xét của Paul Auster về sự nhạy cảm của chữ viết tay, rồi tắt máy cho vào túi. Ở các bàn xung quanh, mọi người im lặng, mỗi người một máy. Tôi nghĩ dù sao cũng sẽ viết thư tay cho ba tôi, bất chấp ông sẽ trả lời bằng cách nào đi nữa.
24 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 23781)
Em bước xuống cuộc đời trong đêm tối/ Đã khuya rồi mà còn đứng đợi ai?/ Trên đôi vai sương khuya về ướt lạnh/ Em co ro chờ khách lại mua vui
23 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 24785)
Quê hương đập vỡ ly tàn cuộc/ Ta làm Từ Hải hát ru con/ Gối đầu tay vợ nghe sông nước/ dào dạt ngờ đâu tóc dịu hiền
22 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 24393)
Trời không mưa áo em đâu có ướt / Chỉ ướt lòng em: Cô gái nhỏ của anh! / Em ngả vào anh mà hình như có khóc…
21 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 20246)
Tên đồng nghiệp Mexican đã giới thiệu trước về hắn lúc tôi còn ở Mỹ. “Kém mày vài tuổi. Lịch thiệp. Chịu chơi. Thích đọc, viết.” “Không cần lịch thiệp. Cần lương thiện. Bảo hắn đón tao ở bến cảng”.
20 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 24907)
Mùa xuân thế mà đã bỏ ta đi mười năm/ gần bốn ngàn ngày thời gian thành nỗi nhớ/ gần bốn ngàn ngày không gian biết bao đổi thay làm bỡ ngỡ/ mà màu áo xưa chẳng lạ bao giờ ./
19 Tháng Mười Một 201012:00 SA(Xem: 25675)
Khi tôi gọi em bằng mắt, đêm hun hút quay đầu/Tôi gọi em bằng lời,/ Tiếng thảm thiết mất hút trong bóng tối/ Thân rã rời. Hồn bỗng hóa hư hao
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17078)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12287)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19018)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9196)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8362)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 623)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 996)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1187)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22483)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14025)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19192)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7911)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8826)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8509)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11074)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30727)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20823)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25522)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22918)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21743)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19802)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18064)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19262)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16928)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16120)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24520)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31964)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34939)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,