Những buổi chiều không K. trở nên dài lượt thượt và biếng lười đến khó chịu. Chúng ì ạch và ngột ngạt kinh người. Những lúc như thế này em hay nằm lì trong phòng, chẳng màn đến chuyện đi đâu và gặp ai. Những ngọn núi kiêu hãnh nào đang mời gọi em chinh phục, những con đường heo hút nào em chưa cuốc bộ qua. Mặc. Hết thảy đều nhờ nhờ và thiếu sinh khí. Chỉ có K. là thực, là rạng ngời.
K. của em. Của em. Của em. Của em... Em cứ muốn lặp lại chừng ấy chữ đến vô tận.
oOo
Em gặp K. trong chuyến du lịch bụi đến Soctrang do anh họ em tổ chức. Vào buổi sáng nhóm tập trung xuất phát, trông thấy K., gã đàn ông cao to rắn chắc với đôi mắt trầm buồn, em đã nói thầm với chính mình, rằng em yêu và cần con người này, suốt đời, và bất chấp.
Đến nơi, trong khi mọi người hào hứng với lũ dơi, và K. còn đang lắp vội phim vào chiếc Leica M6, thì em tiến đến bên cạnh K. , và nói yêu. Bằng một giọng dịu dàng và trầm ấm nhất có thể. Bằng nụ cười...gượng gạo mà đáng yêu hơn bao giờ hết. K. không nói gì, chỉ xoa đầu em và cười xòa. Nụ cười hiền và mí mắt anh cũng như đang hấp háy một nỗi vui.
Bọn em hay ngồi hàng giờ dưới mái hiên Chùa Dơi, trò chuyện. Về nhau. Về những ngọn núi đã từng chinh phục, những nơi chốn đã ghé chân. Những món ăn và những điệu múa. Những chàng trai, cô gái. Và ước muốn chinh phục đỉnh Everest vào một ngày gần nhất có thể. Em và K. đều hút thuốc. Những khi ở cùng nhau lại càng đốt thuốc nhiều gấp bội. Pall Mall của K. và Salem của em.
K. bảo, anh sẽ đi Lào, một vài tỉnh nữa ở Vietnam, Fansipan, rồi dừng hẳn; chúng mình sẽ cưới, anh muốn em sinh con cho anh. Em gật đầu ngoan ngoãn, vùi mặt vào tấm ngực thấm đẫm sương gió và bụi đường.
Tình yêu êm ả như những buổi chiều, trầm và sóng sánh nắng. Em và K. chỉ loanh quanh ở những ngôi chùa rợp bóng cổ thụ. K. nói thích ngồi dưới hàng hiên chùa, nghe tiếng gõ mõ đều như nhịp thời gian. K. cũng hay đốt vài nén nhang với vẻ mặt xa xăm và buồn rầu đến khó tả. Em nhiều lần định hỏi, K. mất mát một ai đó chăng. Rồi lại thôi. Em chọn cách để K. thi thoảng chìm trong nỗi niềm riêng mình. Quá khứ có thế nào thì em vẫn cứ yêu K. và chúng em sẽ lấy nhau. Thế thì quá khứ không quan trọng nữa.
...
Sau một tuần ở lại Soctrang, K. và em tạm chia tay nhau. K. có hẹn du lịch bụi với vài nhóm bạn. Còn em thì không màn du lịch hay chinh phục quái quỉ gì nữa. Nỗi nhớ K. như thiêu đốt toàn bộ khối năng lượng và sự tươi tỉnh khỏe mạnh em có được hằng mấy năm trời. Em rũ rượi. Em như người nghiện thiếu thuốc. Em đốt Salem như điên mà vẫn nhớ K. đến điên người.
Có lần, K. bỏ dở chuyến đi Lào để bay về Saigon với em:
- Anh sẽ không đi đâu nữa. Trừ một nơi. Thằng bạn anh nó đã sắp xếp và chuẩn bị đầy đủ cho chuyến leo đỉnh Fansipan. Bọn anh xuất phát vào chủ nhật này. Ngay sau khi anh về chúng mình sẽ cưới. Hãy tin anh. - K. thì thầm trong màn khói thuốc.
- Vâng. Thế còn những nơi khác, những ngọn núi khác? Cả Everest nữa.
- Chỉ Fansipan là đủ. Cưng ạ.
Hôm ấy là thứ sáu. Ngoài cửa sổ nắng đan chiều xanh biếc. K. ôm ghì em vào những nụ hôn sâu quyện mùi khói thuốc. Những chiếc hôn thơm mùi mật ong.
oOo
Em đã đợi K. đến ngày thứ tư của cuộc hành trình. Từ căn phòng nhỏ ngập ngụa khói thuốc, em hay trông ra ngoài, nhìn Saigon chiều uể oải. Những con bồ câu béo núc ních chốc chốc lại sà xuống tranh nhau mấy mẩu vụn thức ăn. Từ tấm tôn chắn lô cốt trước nhà, nắng phản chiếu xuống mặt đường những vệt dài lượn sóng, trông như những mái ngói chùa, mà dưới hàng hiên bọn em đã ngồi thật lâu bên nhau.
Em với tay bật CD Linkin' Park để chiều Saigon thêm căng ra như sợi dây đàn sắp đứt, rồi nằm lì trên giường cho đến khi ngủ thiếp đi. Giấc ngủ nhiều mộng mị và cơn đau bụng vẫn không thôi hành hạ, cho thấy những dự cảm không lành.
Sáng sớm hôm sau em nhận một cuộc gọi từ số máy lạ, giọng đàn ông ồm ồm vang lên trong tiếng gió ùa:
- Xin lỗi, em có phải là Nhi?
- Dạ đúng ạ. Anh là...
- Anh là Hải, bạn thằng K. Anh cố gọi em từ hôm qua nhưng điện thoại anh nó cứ mất sóng suốt. Em nghe đây, em phải thật bình tĩnh, anh sắp báo cho em một tin...
- Vâng - em cố nói bằng giọng điềm tĩnh trong khi bụng quặn thắt liên hồi- anh K. bị đau ở đâu hả anh? Anh ấy vẫn ổn chứ?
- K. nó...nó... Nó lên cơn sốt rét nặng. Thuốc bọn anh mang theo không đủ mạnh, trời lạnh cắt da, lại không có bác sĩ đi cùng. Nó quá vội, đáng ra nó nên chữa xong chứng sốt rét dai dẳng đó. K. nó thế này nhiều lần rồi em ạ. Nhưng lần này... lần này... Thằng bạn khốn khổ của anh, thằng bạn xấu số...K. không cùng bọn anh đi tiếp được nữa rồi. Nó phải dừng lại vĩnh viễn...
Người đàn ông khó nhọc buông từng lời giữa cơn nghẹn. Em chết lặng, làm rơi chiếc điện thoại trong vô thức . Giọng người đàn ông vẫn còn đó. A lô... A lô... em còn đó không...em không sao chứ... A lô... A lô...Anh sẽ gửi...
Em với tay tắt điện thoại, tháo sim. Em không khóc, cũng không gào thét lên điên dại, chỉ lẳng lặng thu xếp đồ đạc vào cái ba lô du lịch nhỏ. Gọi taxi ra Bến xe miền Tây, em bắt chuyến xe về Soctrang sớm nhất, hốc mắt vô thần và khô khốc như những chiều Saigon vắng K.
Soctrang đón em bằng những cội cây già rêu bám và ngôi chùa thân quen. Em ngồi xuống dưới mái hiên, trút xuống toàn bộ sức nặng của đợt sang chấn vừa hứng chịu. Em thở dốc, và khóc tu tu như một đứa trẻ vừa tìm được mẹ. Một bàn tay đặt lên vai em, vỗ nhẹ những nhịp đều...
oOo
Ba tháng sau em trở lại Saigon, phần nào bình tâm và nhẹ nhõm, tuy nỗi nhớ K. vẫn như không khí em hít thở mỗi ngày. Em mở cửa phòng, đống chăn gối đã trở nên xỉn màu vì bụi và mưa dột, mùi ẩm mốc xộc vào mũi khó chịu. Phải refresh thôi- em tự nhủ.
Trong lúc đang loay hoay quét dọn, chị hàng xóm mang sang cho em một cái hộp giấy nhỏ vừa, bảo là nó được gửi đến ngay sau hôm em đi. Em mở vội, ở trên cùng có một lá thư:
Bố mẹ K. mất trong một tai nạn ô tô 2 năm trước. Sau hằng mấy tháng trời hết cơn bàng hoàng, K. quyết định đi du lịch bụi khắp nơi bằng số tiền dành dụm được. K. có một cô người yêu gốc Anh, tên Sam, rủi thay, cô chết trong một trận bão khi đang leo núi tuyết, K. cũng đi cùng nhưng may mắn sống sót. Mất Sam, K. một lần nữa bị nỗi đau mất đi người mình thương yêu vùi dập. Quá khứ của K. là một vùng đen tối và ảm đạm.
Anh đã thầm mừng khi nhận thấy, từ sau khi gặp em, K. vui tươi hẳn lên. Rồi nào ai ngờ... Anh không biết họ hàng K. ở đâu, chỉ lục tìm được địa chỉ em trong ví nó. Thôi thì anh gửi những di vật này cho em. Em muốn làm gì với chúng cũng là quyền của em. Mong em chóng bước qua nỗi đau này.
Thân,
Hải.
Trong cái hộp ấy, có mấy tấm ảnh K. chụp em ở Soctrang, bật lửa Zippo màu bạc, thẻ ATM, con dao xếp cũ kĩ, đồng hồ đeo tay, đèn pin nhỏ, gói Pall Mall hút dở. Một tấm ảnh ló ra trong mớ đồ vật hỗn độn. Em cầm lên. Trong ảnh là một cô gái tóc vàng với chiếc mũi thanh tú, ánh nhìn tin cậy, mặt sau có mấy dòng chữ ngắn: " Hey K. I love you!!! Wanna travel everywhere with you, wanna climb Fansipan in your beloved country, my sweetie."
Em ngắm nhìn tấm ảnh và mỉm cười, rồi đặt lại mọi thứ vào hộp, dán chặt băng keo, cất vào góc tủ. Bước ra ngắm Saigon ươm nắng sớm, em nheo mắt cười tuy đầu vẫn văng vẳng những lời hát:
Những đỉnh núi xa xôi
Những đỉnh núi kiêu hãnh
Những đỉnh núi thinh lặng
Em hát câu gì mòn môi
Những đỉnh núi cao vời
Anh hứa mang cho em chùm hoa sầu huyền ảo
Chùm hoa sầu tím tái
Như gương mặt ai
Bên kia những đỉnh núi
Bên kia những đỉnh núi buồn rầu
Em khóc ròng buổi chiều muộn chia ly...
Saigon vẫn hiền hòa đón em vào lòng. Saigon chỉ dành cho những kẻ biết quên mà sống, và em đã chọn trở lại nơi này.
Bên kia những đỉnh núi, em đã thấy nền trời ửng hồng...
[ Phần viết về Saigon lấy cảm hứng từ những tản văn, bài hát của nhạc sĩ Quốc Bảo]