mưa bay vào đêm
mưa hóa thành dòng nước, những dòng nước
trong đêm
mưa tìm kiếm những ánh đèn thắp lên...
mưa xuyên trên vai tròn trịa,
trên tay trắng ngần
thương đôi tình nhân
choàng tay không đủ ấm
mưa có bay...
trên những bàn tay trẻ thơ đen sạm,
cong queo?
(những ngón tay không được cắt, hôi hám, cộc cằn...
cả đời mưa rơi
hết mùa sang nắng
chờ mong bàn tay một lần đón lấy,
chỉ còn những trẻ con rách rưới, ngây ngô
những ngón tay không được cắt, hôi hám, cộc cằn...)
mưa nơi này, hờn run
mưa nơi kia, chòng chành
mưa nhỏ giọt rồi nín lặng
mẹ bảo “mưa con gái”
chực nín lặng chực vỡ òa
mưa theo em về đến tận hiên nhà
hai thằng say mưa ướt cùng lũ chim thành thị
đậu ngoan trên dây điện
còn biết có ngày mai
mưa quên, cả hai thằng cùng quên,
tường nhà em
cô gái đĩ
mưa đêm nay làm ướt hàng mi?
cô vào vai người xưa nhé hay ta chỉ là một khách làng chơi?
Thượng đế sẽ bảo yêu đi
Ngài chúc lành cả hai: cô đĩ và thằng nghệ sĩ
nhẹ nhàng mưa nhé,
cho môi ai tươi non
vờ
khát linh hồn
chào mưa,
cánh cửa sập sau lưng
mưa đứng ngoài
ta vào giấc ngủ
mưa bỏ đi,
đi hoang, gầm thét một đêm
ta tru tréo
ta gầm gừ thứ ánh trăng trên cao:
đêm nay,
đêm sâu,
hãy quẳng ta về một khúc chiêm bao,
khi ta chưa bao giờ muốn mình tỉnh táo!
quốc ngọc