“Chiều chưa tắt nắng trăng đã lên rồi…”(*)
Vầng trăng xưa lấp lánh như niềm vui.
Gọi lòng ta thắm thiết khi ngày vơi.
Trăng thơ ấu cuối trời, lung linh mãi nét cười / Vầng trăng ấy xôn xao vì ai
Đời cho tóc trắng, trăng vẫn xanh tươi
Về theo trăng bóng dáng xưa đầy vơi
Dòng sông cũ mái tóc ai ngời trôi
Trăng son sắt với người
Theo ta dẫu cuối trời
Vầng trăng ấy miên man một đời
Trăng trăng ơi trăng vì ai sáng soi
Bao năm qua vui buồn ta có đôi
Trăng với người, như đất trời
Còn nhau mãi mãi
Trăng trăng ơi đây tình yêu thắm tươi
Ta cho nhau khi chiều thoi thóp rơi
Trên khóe môi, trong đáy mắt
Vầng trăng xưa rạng ngời.
Gia Trung, 1980
(*) “Trăng Ban Chiều”, tên một tùy bút của Thạch Lam
dutule.com mời quý vị thưởng thức nhạc phẩm Trăng Ban Chiều - Thơ và nhạc của Trần Dạ Từ - Tiếng hát Khánh Ly