Mosaic ngũ quan.

07 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 18688)
Mosaic ngũ quan.

 

blank

 

khi cánh cửa ngũ-quan mở ra, ở cùng một thời điểm, trong ta có thể là ồ ạt hoặc trống rỗng; là ra đi hoặc ở lại; là cố chấp hoặc bao dung; là hiện thực hoặc siêu thực. không biết chừng…


1.

dẫu năm cũ đang đi qua trong vội vàng ráo cạn, dẫu năm mới chưa khởi sắc hân hoan như mong muốn con người thì cuộc đối thoại bỏ túi giữa chị Monet và con bé Bơ-đậu-phộng sáng nay đã gieo trong tôi một nỗi vui khôn xiết.

“quả đất nhỏ như quả cù của những đứa bé con. em thấy cái gì cũng bé lít nhít chỉ có những bông hoa là to nhất trên đời”

“bông hoa ấy có giống hoa hướng dương này không?”

chị Monet chìa cho Bơ-đậu-phộng xem tấm ảnh vừa chụp ở chợ hoa Nguyễn Huệ hôm qua.

“đúng rồi. giống giống thế nhưng to hơn nhiều.”

“mấy thứ lít nhít này làm phiền lòng bông hoa của em quá thể”, Bơ-đậu-phộng nheo mắt giả vờ ca thán.

“vốn có nhiều điều phức tạp và bày vẽ trong thế giới của những người trưởng thành, Bé à!”

“vậy chị đừng có lớn làm chi.”

“nhất trí.”

chị Monet ôm Bơ-đậu-phộng vào lòng và ước gì mình có thể mãi mãi giống như Bơ-đậu-phộng lúc này, mãi mãi là một bé con nhiều mơ mộng. chị ước thấy chính tuổi thơ mình và ánh mắt trong trẻo như cuộc đời chỉ mới bắt đầu vui, sẽ được vùi vào lòng Mẹ như đứa trẻ, muốn gần hơn, muốn lâu hơn…

khi chưa sẵn sàng trở thành một người lớn uy nghi, hạnh phúc trong mỗi tuổi thơ là vị kẹo ngọt, mùi bắp rang, tiếng lục lạc hân hoan và bạt ngàn đồi cỏ mộng xanh mươn mướt.

chị ước… bỗng một ngày kia, đứng ở một hành tinh xa xôi nào đó, nhìn về quả đất này

 

2.

chiều hăm tám Tết, lứa sinh viên may mắn có được chiếc vé tàu đã về quê trót lọt. lứa trúc trắc hơn thì bị kẹt lại saigon, túm tụm nhau ngồi “binh” kế hoạch du xuân.

vất vả ngồi dậy từ phía giường, Ngọc nhìn Trầm với cái nhìn lãng đãng. thứ ánh sáng lờ mờ trong phòng khiến Trầm ko nhìn thấy rõ khuôn mặt Ngọc. tiếng leng keng từ mớ đồ trang sức quanh người cô làm Trầm khó chịu. nhưng phải công nhận đó là thứ âm thanh sống động nhất ở không gian này.

“anh Quân đi công tác đến chiều 30 tết mới về”

“ừ. chị đến thăm em!”

“cạo gió, massage bấm huyệt, châm cứu, thuốc tây, dược lý trị liệu… ra ‘chiêu’ loạn xạ mà vẫn đau…”

“nghỉ ngơi ít ngày là khỏe. Tết nhất đến nơi mà bệnh thì… buồn lắm”

Trầm mở cửa phòng, tiện tay bật công tắc cái quạt máy. một cái gì đó cần được lay động. không điều gì được phép trống rỗng ở cái thế giới quá sinh động này. Cô chọn một chỗ ngồi gần phía cửa sổ, đốt thuốc và nhìn bâng quơ. tiếng leng keng lấp đầy cô, tiếng quạt máy lấp đầy cô.

“với đàn ông, có nên yêu như thế?!” – Trầm đánh tiếng hỏi vu vơ.

“…”

không trả lời nhưng Trầm biết ở người phụ nữ ấy, dành cho Quân là một thứ tình mãnh liệt, một thứ tình lụy, một thứ tình tận tụy đến… vong thân.

những ngày yêu Quân, Trầm cẩn trọng trong từng hạn mức yêu thương của mình, ngập tràn trong niềm hạnh phúc là điều khiến cô sợ hãi. niềm tin vào khái niệm thuộc-về, với cô, là bất biến. và như thế, cô đã mất người-đàn-ông-lâu-năm của mình, mất nhẹ nhàng như tầng hương cuối của mùi hương. dù sao, với Trầm thì tình yêu cũng được xem là một trong số các mùi hương cần thiết trong bao năm tuổi trẻ của mình.

đóng cánh cửa phòng Ngọc. khép lại trong lòng mình nhiều trăn trở. Trầm lắng nghe (lần nữa) từ tầng cao tiếng nói của chính mình: khi yêu, phải là một loại nước hoa Pháp đắt tiền. mỗi lần từng giọt nhỏ…

 

3.

không biết anh đã ngồi đây bao lâu rồi. từ những tia nắng chiều chạm vào vai. chúng rời xa anh. từ từ. từ từ. từng milimét một. đến khi khuất tất.

bóng tối yên ổn và có vẻ an bày hơn.

quán Phở chếch về phía bên đường càng lúc càng đông. đông đến mức người đang ăn thì ăn cho gấp gấp. người đến sau thì đứng ngay bên cạnh chờ người vừa ăn xong tính tiền để lấy chỗ mà ngồi ăn. gần Tết nên ai ai cũng có tâm lý chê Cơm ngắn, mê Phở dài để dành thời gian mua sắm, sửa sang.

“cho 1 đĩa rau trụng đi”

“một tô không giá không hành nữa nhé!”

“lau cái bàn này giùm cái”

“mang 2 tô chín nạm đi chị ơi!”

họ đói. họ gào.

đằng sau cái tiền cảnh ồn ào đó là một con Bé ngập mặt trong đống tô chén. con Bé vừa được Mẹ cho đi rửa chén ở thành phố được 3 tháng. bà chủ không cho về quê tháng này bởi vì: bản thân tao còn không có Tết chứ nói gì đến cái ngữ rửa chén nhà mày.

cuộc sống tiện nghi bấy lâu nay đã lấy mất của anh sự gai góc. cũng vì vậy chúng giúp anh không làm ai đau và (ngược lại) cũng tưởng như không còn cảm nhận được nỗi đau của người khác.

anh gọi thêm 1 cái bánh floramisu để có cớ ngồi lâu hơn. cô phục vụ mang bánh ra và nháy mắt: đó là một cánh hoa ăn được đó anh.

nghe thú vị thật! anh ăn mà nếm rõ vị hành, vị ngò gai, vị tuơng, vị hồi, vị nước dùng,... của cả một tuổi thơ đầu đường xó chợ bên kia.

thôi thì… hy vọng. “l’espoir fait vivre” (hy vọng làm con người ta sống sót) dẫu có lúc hy vọng đã mong manh như sương mỏng đầu ngày.

 

4.

Bố nhắn tin, gọi điện nhắc nhớ Tùng liên tục: con sang đó thu xếp gặp em con một chút. nó tên là…

ngắn gọn. xúc tích. một đứa em.

con đường Orchard Road những ngày cuối năm được tô điểm kỹ lưỡng với đèn hoa và tất cả những thứ lung linh, sáng láng nhất. Tùng hẹn Phấn ở tiệm honeymoon desert trên tòa nhà 313. khi nhận được tin nhắn, Phấn lật đật bắt taxi đến ngay.

“sao không đi MRT mà đi taxi làm gì cho tốn tiền?”

“dzạ. em sợ chị đợi lâu”

đợi?! có hay không? bởi hơn 20 năm qua Tùng (dửng dưng) vốn biết mình còn một đứa em. tình thân ruột thịt – phải chăng là thứ có thể chọn đứt lìa; chọn khước từ hay nhận lấy; chọn có cũng được, không có cũng chẳng sao?!

“em sợ Bố lắm vì Bố hay quát em.”

“Bố cũng quát nhưng bọn chị chẳng ai sợ vì biết ông Bố rất yêu thương mình.”

“lúc còn nhỏ, tối nào em cũng nằm mơ thấy các chị, thấy mọi người cùng chơi búp bê. em cố nhưng không thể hình dung ra các chị thế nào. các chị kia có giống chị không?”

Tùng thở dài…

mượn tiếng thở dài, Tùng ngả người về phía sau vẻ như nghỉ ngơi nhưng tranh thủ toan tính và không ngừng đọc vị khuôn mặt đối diện mình. có đôi lúc giữa chừng đối thoại, Tùng thấy mắt Phấn rướm ướt nhưng nó không khóc. trong lòng Tùng, có điều gì đó ứ đọng lại, không trôi chảy suốt bao nhiêu năm qua.

chia tay ở 313. Phấn đi MRT về. Tùng không chắc mình có muốn gặp lại nó lần nữa. nó nhìn Tùng, có cảm giác như muốn nhắn gửi ở chị điều gì đó nhưng Tùng thầm đẩy về nó cái nhìn từ khước.

phải chăng, thân phận là thứ không bao giờ thay đổi được (?!)

 

* * *

những mảng đời đây đó cứ thế bảng lảng trôi đi.

tôi bỗng thấy mình không còn muốn tan loãng vào biển người ngày ngày vô hồn đổ dồn về phía trước bởi hấp lực của yard-sales đời sống. chúng đầy dẫy những cuộc ngã giá trên những thứ hàng (đã) dư thừa (rồi sẽ) không-cần-thiết.

hiện thực tôi sống có nhiều lớp lang phù phiếm. những giá trị chân thực thì sống chật vật để không bị biến chất. chúng không sẵn sàng để chạm vào ai bởi sức sát thương và thuyên chuyển khôn lường. những cái khác bành trướng đến đáng sợ. có đôi khi, tôi cũng không còn nhận ra mình và những mong muốn thuộc về mình nữa. mảnh đất từng sinh sản ra sự đồng cảm, hồn nhiên giờ phải nằm trong diện quy hoạch những giá trị bông-phèng, rởm lợm.

khoảnh khắc này, tôi thấy rất rõ: những gì tôi mong muốn ngày càng quyết liệt lấn lướt cả những điều hiện tồn bền vững. hài lòng với hiện tồn bền vững khiến tôi quên mất điều trái tim mình thực sự mong muốn. và, cũng khoảnh khắc này đây, tôi phải hiểu: mong muốn thực sự của tôi – chúng đã bắt đầu một cuộc xâm chiếm không khoan nhượng.

có những việc muốn làm, nếu bây giờ không làm thì chẳng biết khi nào còn có thể…

vậy: hãy bắt đầu…

saigon 2011,

TRANG N.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
22 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 23235)
Nhấn một nốt nhạc: cung đen/ giấc mơ: rám chín, ngoại biên thức chờ
20 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 21582)
nhức con mắt bên phải/ tôi nghi ngại nửa bầu trời & tôi dè chừng nó
17 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 19438)
Gã dắt con bé chạy ngược dốc cồn cát. Gió hâm ngợp đỉnh trời. Gió hấp tràn mặt đất.
13 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 22598)
nơi ấy/ trên triền dốc cao/ nhìn xuống hố, đồi và thung lũng
10 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 22843)
Này em yêu/ Anh muốn kể em nghe/ Điều anh vừa khám phá ra chiều nay
05 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 28088)
Muốn nói một câu: I Miss You/ mà sao ngôn ngữ cứ... ậm ừ
02 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 22224)
Không phải thơ của tôi đâu! Nhại thơ Tế Hanh đó. Từ những năm 40 của thế kỷ trước, Tế Hanh viết:
01 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 18731)
Cho đến ngày hôm nay, trên khắp nước Mỹ này, chỉ mình tôi biết hắn là ai. Dĩ nhiên là không kể các thành viên trong cái gia đình đầy nghi vấn của hắn.
29 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 20656)
Vào lúc mà những trận mưa mùa xuân đổ xuống/ Gió như đang thổi tới những bất thường
26 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 22281)
Và tôi nghĩ về tình yêu/ như tình yêu mình chưa bao giờ tốt nghiệp
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17036)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12255)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18987)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9170)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8331)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 608)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 980)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1171)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22464)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14000)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19178)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7896)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8814)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8499)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11061)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30714)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20817)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25512)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22910)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21729)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19788)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18056)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19253)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16921)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16114)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24504)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31955)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34935)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,