Chúng tôi xếp những hàng dài
đi khi trời chập choạng
mệt lã và thèm
đêm thanh bình như trăng
trong mùi ẩm mốc của bùn non và những cũ kỹ
chúng tôi kể cho chính mình
sự cũ kỹ của đốm lửa lập lòe
chưa bao giờ cháy thành ngọn
lão thần hoàng canh gác cửa làng
có lẽ thèm người con gái chửa hoang
chúng tôi háu đói
nên tưởng về như thế
Đêm ở trên đồi
chúng tôi ngồi đếm ông sao
những ông sao thở dài
sáng mà hiu hắt quá
chúng tôi không tưởng về mắt em
không ngẫm về miền đẹp
chúng tôi chỉ ngồi đếm
vì không đếm thì biết làm gì
những ông sao tỏ khắp hoàn cầu
đâu cần chúng tôi chỉ mặt
ôi nhân loại đại đồng
ông sao điểm trang bánh vẽ
Không có ai hỏi gì chúng tôi
không có ai nói về chúng tôi
trong những triết thuyết mình
chúng tôi hài tên từng đứa
những đứa sinh ra không cỏ cú mà cũng chưa từng đại thụ
chỉ thèm yêu thương
và sống như cắm thân mình mọc rễ trên đất
mà mong bón thúc cho mình
lớn dậy sinh con đẻ cái già đi mà thác
Chúng tôi ngồi
giá mà ngọn đồi có thêm một khung cửa sổ!