Thủa ấy quen nhau
Huế mùa hè nắng đổ
Em thả tóc dài lưng
Áo trắng học trò .
Tôi lu bu chuyện học hành thi cử
Đêm đêm tiếng súng vọng phía rừng
Mộng mị tràn đầy trong giấc ngủ
Áo rằn ri mai nở trên vai.
Em năng đến nhà tôi
Nghe kể tào lao chẳng chịu về
Rồi em tập làm thơ
Tôi thương em tình em gái
Mà mắt em đuôi dài lê thê.
Chuyện đời thường không như nghĩ
Một ngày em nói thương tôi
Em sẵn lòng đợi chờ
Một năm, ba năm, hay hơn nữa
Chỉ xin tôi một lời
Yêu em.
Tôi chỉ còn biết lặng im
Chờ cơn mưa về làm em lạnh giá
Tôi nói về thời chiến chinh
đời trai thường nghiệt ngã.
Nhưng em dại khờ
Cứ yêu cuồng điên như giông bão
Mấy năm lẽo đẽo theo tôi
Đợi chờ một lời huyễn hoặc
Sẵn sàng hiến dâng.
Năm ấy mùa hè đỏ lửa.
Con đường Lê Lợi chiều luôn đẹp
Áo trắng Đồng Khánh ra về
Tôi đóng vai cuồng tử yêu gái lăng nhăng
Ngang qua đấy bao lần
Cho em buồn khóc.
Nầy nhỏ !
Sao cứ dại khờ yêu tôi ?
Nên nước mắt đã nhiều như mùa đông Huế
Tiếng hát Khánh Ly buồn đến não lòng
"...Mưa rơi mênh mang..."
Người con gái ấy thường hay bỏ học.
Ly ơi !
Tôi vẫn thương em tình em gái
Từ chối tình em cuồng điên, bão giông, dữ dội.
Ôi em dại khờ, mười sáu tuổi .
Gửi ý kiến của bạn