Cũng tự nhiên thôi khi tôi thương em
Tên thư sinh một đời lãng tử
Đếm thời gian quanh nụ cười thiếu nữ
Mà em thì dịu dàng, lắng sâu .
Mây cuối trời trôi lặng lẽ về đâu
Dòng Hương hát cho ngày chiều tím lại
Tôi vô tâm lời lọc lừa tuôn mãi
Em bao dung cả trong tiếng thở dài .
Tôi cứ đuổi theo áo lụa, gót hài
Cổ khăn điều đóng vai người quân tử
Em mỉm cười mà lòng nghe nức nở
Chẳng một lần trách móc kẻ ngu si .
Mối tình đầu em lặng lẽ say mê
Tôi ồn ào như sợ yêu không kịp
Chợt một ngày, nhìn lại mình, mới biết
Ta làm rơi nước mắt đã bao người .
Thật lạ lùng em vẫn yêu tôi
Một tình yêu dịu dàng như muôn thủa
Một tình yêu lắng sâu như Tôn nữ
Tôi hoang mang cứ ngỡ buổi đầu .
Hạnh phúc sao khi ta yêu nhau
Những bước chân ngập ngừng quanh phố nhỏ
Những con đường lá xạc xào nắng gió
Im lặng thôi, mà lòng nói bao điều .
Tâm hồn em trong sáng biết bao nhiêu
Đến ước mơ cũng nhỏ nhoi, bình dị
Mảnh sân con ngập ánh trăng kiều mị
Có tình yêu bỗng chốc hóa đại ngàn .
Lãng tử tôi vẫn quen thói hoang đàng
Cứ ngu ngốc một đời thân ngựa chạy
Sao em mãi dịu dàng, không nói ?
Để đêm về mới nước mắt đầy vơi !
Có gì lạ đâu khi một ngày em nói xa tôi
Không phải vì em không còn thương tôi nữa
"Em xa anh chỉ một mình đau khổ
Còn hơn về sau đau khổ cả ba người !"
Tôi ngẩn ngơ lòng quá ngậm ngùi
Không giữ được một tình yêu diễm tuyệt
Để đánh mất một em tôi diễm tuyệt
Lần đầu tiên tôi đã khóc vì yêu .
Em xanh xao bóng nhỏ liêu xiêu
Em vàng võ hơn nắng chiều lá đổ
Lòng tím biếc theo mưa tuôn ngày gió
Và nụ cười buồn bã bao dung .
Dẫu chẳng đành lòng cất bước quay lưng
Tôi đã biết từ đây xa cách mãi
Mèo Con ơi ! Em ở mô xa ngái ?
Cơn mưa chiều bất chợt nhói lòng anh !