Tôi đang ngồi trong buổi sớm mai
nắng lên
vỡ vàng trên cây lá .
Nhớ ngày em đến bên tôi
dịu dàng
bé nhỏ
tà áo trắng làm thành bóng mát che đầu
và nụ cười cũng dịu dàng
mà sao nụ cười buồn bã .
Em bây giờ nơi đâu ?
Tôi vẫn ngồi trong buổi chiều xuống nhanh
mưa
gió rền rĩ trên cây lá .
Nhớ ngày em nói xa tôi
nhẹ nhàng
yếu đuối
nước mắt em sau mái tóc dài làm thành nỗi cách ngăn
ôi nụ cười buồn bã
mà sao nụ cười vẫn dịu dàng ?
Tôi nghe lòng trống vắng thênh thang .
Đã có nhiều ngày đi qua cùng nỗi nhớ
sao những cơn mưa lại quá buồn
con đường xưa lá vẫn lao xao bước chân .
Mơ em về với phố
nắng vàng
hoa đào nở thắm cùng xuân .
Mơ em cười dịu dàng
về với tôi .
Tôi biết không giữ được ngày xưa
không giữ được em
nhưng nỗi nhớ thì mãi còn mãi còn
dù rất buồn trong những ngày mưa .
Nhớ thương có dần mòn dần phai ?
tình tôi dần nhạt ?
thì em ơi
tôi vẫn xin làm một kẻ đợi chờ
những chia ly đau xót .
Tôi sẽ buông tay cho nỗi nhớ bay đi
trong mưa
dẫu biết hoàn toàn vô vọng .
Em ơi !
tôi vẫn cứ đợi chờ
có thể chẳng còn tình cờ
tôi vẫn cứ ngóng trông
cơn ngạt thở .
*đọc " Cơn ngạt thở tình cờ " của Trần Lê Sơn Ý, nhớ ngày xưa Lê-thị .
NGỰA NHÃ NHẶN