Chiều cuối năm trên phố
tôi như kẻ bạc tình tìm theo dấu lông ngỗng xưa
nghe gió lặng một niềm thông cảm
những bóng hình lướt qua chầm chậm
kẻ ăn xin, người hất đổ miếng cơm thừa
người trí thức trống rỗng tâm hồn
kẻ lỡ vận may có cái đầu học vấn
tôi quanh co trên những lối mòn
trước khi nhận ra một con đường thẳng
muốn đến đó trái tim phải biết yêu cuộc sống
đã bao lâu tôi không sống thật lòng mình?
năm tháng bào mòn đi những cảm xúc chân thành
xem nghệ thuật như một trò vui chơi
và mọi người xung quanh đều là con rối
không dễ gì nhận ra mình có lỗi
khi tôi mãi là bản-thể-của-tôi
ước chi ngày tháng hết mà tình ta chẳng hết
chiều nay phố là nhân chứng của lòng tôi.
Gửi ý kiến của bạn