Chớm đông,
Trường học đón tôi bằng sự bình lặng. Còn tôi thì tràn đầy hồi hộp, âu lo. Sân trường vốn không quá rộng mà sao tôi thấy thênh thang lạ lẫm đến thế. Những buổi học đầu tiên trôi qua thật khó khăn. Ánh mắt học trò nhìn tôi chưa mấy thiện cảm. Tôi biết. Hành trang bước vào nghề giáo của mình chẳng có gì ngoài tấm lòng nhiệt thành và vốn kiến thức ít ỏi. Kinh nghiệm làm gia sư thời học đại học gần như không giúp ích được gì cho tôi lúc này. Tôi chỉ biết tự trấn an mình rằng: “vạn sự khởi đầu nan”. Cơn gió mùa đầu tiên tràn về, đem theo cái lạnh cùng nỗi niềm tôi giấu kín.
Rồi không biết tự bao giờ, tôi thấy mình thân thuộc và gắn bó với ngôi trường nơi đây. Dù cho, nó không phải là ngôi trường như tôi từng ao ước. Giữa những bài giảng hay giờ giải lao, thả tầm mắt qua khung cửa lớp, tôi bắt gặp lại bao điều thân quen. Đó là khoảng trời tuổi thơ, nghe vọng về những kỉ niệm của một thuở học trò đã thành xa ngái. Cũng từ nơi ấy, tôi còn nhận ra rằng trong cuộc sống rộng lớn này có biết bao nhiêu góc nhìn để tôi có thể mở lòng cảm nhận. Từ khung cửa lớp: đâu chỉ giản đơn là một vị trí mà còn là cánh cửa mở ra thế giới học đường tưởng rằng nhỏ hẹp nhưng không phải như vậy. Tôi đã nhìn thấy cả những gì nên thơ, tươi sáng lẫn những góc khuất nhọc nhằn. Ví như phải vượt quãng đường dài với những cơn gió lạnh buốt hay dưới làn mưa tầm tã mới thấu hiểu nỗi khó nhọc của học trò trên hành trình tới trường. Tự nhắc mình đừng quá khắt khe mà bắt lỗi tất cả những học trò tới lớp muộn. Bởi ở đâu đó, còn có bao nhiêu đứa trẻ ngày ngày phải vượt rừng lội suối để theo đuổi mơ ước học tập. Với chúng, con đường học vấn là cả một chặng hành trình dài với bao nhiêu sự nỗ lực, nghị lực và cả lòng kiên trì nhưng tràn đầy hi vọng về một ngày mai tươi sáng.
Từ khung cửa lớp,
Đã đem đến cho tôi bao câu chuyện cuộc đời. Giản dị thôi mà để lại nhiều nghĩ suy. Học trò tôi đó, hồn nhiên nói rằng: “tiền học phí em gửi cô trước bốn trăm nghìn. Đó là tiền công em đóng bốn trăm viên gạch. Số còn lại, cô cho em ít bữa nữa, em sẽ về đi đóng gạch tiếp…”. Tôi nghe em nói mà lòng dưng dưng xúc động. Em trở về chỗ ngồi. Khuôn mặt em bình thản và như thoáng vui. Em có biết, ngày trước, tôi cũng như em vậy thôi. Tôi mong, em hãy nghị lực và kiêu hãnh như thế, để rồi tự em sẽ đi qua những khó khăn trong cuộc đời và tự hào vì những gì mình làm được.
Học trò tôi đó, vừa khiến tôi vui vừa khiến tôi chạnh lòng khi bộc bạch cùng tôi: “tuy em rất quý các thầy cô nhưng em sẽ không thi vào sư phạm đâu. Vì công việc vất vả mà tiền lương lại thấp”. Em ạ, sự lựa chọn nào cũng có hai mặt của nó. Có nhiều nguyên do khiến tôi lựa chọn nghề giáo. Và khi đã làm việc, tôi gắng làm tốt trong khả năng của mình. Tôi chúc em có những lựa chọn sáng suốt, như một câu nói: “đừng sống theo những điều ta mơ ước. Hãy sống theo những điều ta có thể”. Em biết không, niềm vui sẽ càng trọn vẹn nếu em có thể sống bằng cả những điều mình mơ ước và những điều có thể.
Học trò tôi đó, còn bao nhiêu tâm sự, nỗi niềm mà mỗi ngày lên lớp tôi lại khám phá thêm đôi điều. Dù cho mỗi khi, các em làm tôi phiền lòng bằng những trò nghịch ngợm, bằng đôi lời nói thiếu cân nhắc hay thái độ lơ là trong học tập nhưng tôi nghĩ mình sẽ rộng lòng tha thứ cho các em. Tôi tin, yêu thương sẽ được đáp đền bằng yêu thương. Tôi sẽ đối xử với các em bằng tấm lòng của một người thầy và một người chị với tình cảm mến yêu. Đó cũng là những gì mà tôi đã nhận được trong quãng đời học trò của mình và những ân tình đó đã đi theo tôi, khích lệ tôi mỗi khi tôi nản lòng trước đời sống.
Từ khung cửa lớp: của những mơ mộng hồn nhiên ngày xưa nối dài với hiện thực quanh tôi bây giờ. Chẳng bao lâu nữa, tháng năm hạ về, hoa phượng chói ngời sắc đỏ dưới nắng và ve ngân vang khúc ca rộn rã. Khi ấy, sẽ có bao tiếng lòng bâng khuâng vì biết mình sắp phải nói lời tạm biệt với tuổi học trò. Còn tôi, có thể giữ lại cho mình chút gì đó không? Những con chữ sẽ nói giùm tôi nỗi niềm. Bên khung cửa lớp, tôi nhìn cuộc đời ngời lên màu xanh.
Hạ Long, tháng 2-2012
Nguyễn Hạnh Nguyên