Em ném vào tôi
những rộn ràng se sắt
những bừng sáng âm u
như tôi là dòng sông
chở phù sa về biển rộng
như tôi là gương soi
buồn vui theo nhan sắc.
Bằng hữu ném vào tôi
những rác rưởi không trút vào đâu được
có thứ là phân tươi
nuôi sự sống xanh màu
có thứ là gươm đao
cứa sâu vào xương tủy
có thứ là màu sắc
của tình đời ngô nghê.
Gia đình ném vào tôi
những kỳ vọng và thất vọng.
Như mùa xuân mùa đông
có khi tôi nở hoa
có khi tôi tuyết trắng.
Ai cùng tôi đi một con đường
có phải chiếc bóng đằng sau, mặt trời đằng trước
trăng trên đầu là một nỗi riêng.
Quê hương ném vào tôi
những cánh hồng và những ngọn roi
những kỷ niệm, những ước ao
nửa yêu thương nửa lạnh lùng
vừa gần gũi vừa cách xa.
Tôi như chim én bay về mùa xuân
hóa ra, chỉ là hải âu
lạc loài theo gió biển.
Không lẽ, mãi
tôi đứng giăng tay làm mộc?