"Dưới đây là một sáng tác mới của một tác giả có sức viết sung mãn. Nguyễn Lương Vỵ.
Bài viết tặng hai người nữ...khiến chúng tôi tự hỏi: Không biết yếu tố..."nữ" có phải là một trong những lượng thuốc bồi, đẩy thơ họ Nguyễn vượt qua tầng...khí quyển? "
Tặng Đặng Thơ Thơ và Nguyễn Thúy Hằng
Cái đuôi của tiếng hú nứt ra hai bờ vai
Một bờ biển xanh một bờ biển tím
Bầy yến huyết gọi nhau
Hai vách đá dựng thẳng đứng
Mùa tạ ơn ánh lên khúc serenade rướm màu rêu thẩm
Giống như dãy phố nghèo trong ký ức
Tiếng hú nứt ra hai bờ vai
Một bờ em phẳng lặng một bờ em sủi bóng khuya
Chìm chìm dấu chân dạ hành
Các em chìm vào các em
Chìm vào tiếng véo von của lưỡi
Chết trên ngày tháng cũ
Trườn lên liếm hết âm khô…
Ngày tháng cũ chỉ còn lại hốc mắt con cá ươn
Chúng ta soi mặt nhau và khóc
Về những câu chuyện của những chiếc vỏ ốc bọc đầy gió
Cơn bão rớt trong lòng tay
Tuổi trẻ cũng buồn tuổi già cũng buồn
Bởi một điều gì rất oan nghiệt trong dấu son hài nhi
Bởi một điều gì dấu hỏi lang thang trên vầng trán
Chúng ta chẳng thể nào trở về dù một lần
Ngậm một lát vừng thơm giữa lòng quê cũ
Tiếng hú từ đỉnh núi từ con suối từ những sân ga
Những chuyến tàu trĩu nặng hoàng hôn
Các em bước ra từ tiếng hú và hú
Thương nhớ quá trần gian…
Cơn bão rớt giữa trùng khuya gọi
Bầy yến huyết treo thân trên vách đá
Hồn ta treo ngược trên sợi tóc các em
Để vắt kiệt máu một câu thơ trong mờ sương
Thành phố cũ gốc thông già bức tranh tĩnh vật
Tiếng vĩ cầm vỡ ngực
Các em cười và khóc và hát về những cơn động kinh
Đêm dài hơn những chấm sao
Bóng đời mù hơn tiếng hú
Các em bước ra bay theo vệt sáng cuối chân trời
Ta quỳ sụp lạy những con chữ linh thiêng
Vừa mới hiện ra vừa mới thụ thai một-lời-bí-mật…
9.2009