*Cảm tác nhân tên / bức tranh của Du Tử Lê,
LVN.
Ta đã đợi em từ hạt bụi
Ngu ngơ –
Em đến với ta cũng từ hạt bụi,
Tình cờ
Ta với em bây giờ
Đang trên đường trở về cát bụi,
Từ bao thiên niên kỷ trước
Xa lắc xa lơ!
Chợt thấy trào dâng vô hạn
Những ngao ngán, trầm tư, tiếc nuối,
- Vẩn vơ! (Theo mẹ ta)
- Những điều… “nhân gian không thể hiểu” (theo DTL)
Và theo vài tư tưởng gia thâm thúy:
- Đời là giấc mơ.
Dù lớn, nhỏ, sao phải khổ?
- Là một đại hài kịch
Dài hàng trăm hoạt cảnh, sao không cười?
Có ai không từng nge tới
Những biệt danh đen tối:
Thung lũng nước mắt, trại tập trung, tường ô nhục…
Hoặc nhớ lại không ít hạt bụi
Than van vô vàn oan khiên nghiệt ngã
Hay những cam đành khiêm dung êm ả
Hàng tuần cầu xin ơn Chúa
Nhưng đôi khi buột miệng thở dài
- Đời khổ quá, khổ quá ai ơi!
Phải chăng có điều gì không ổn?
- Dĩ nhiên! Vì kiếp người, đến rồi đi
Với trăm điều không hiểu
Vốn chỉ là hóa thân tình cơ
Của những hạt bụi ngu ngơ!
Lê Vương Ngọc
(Garden Grove, 7 -30th – 12.)