GIÒN CƯỜI TƯƠI KHÓC*
Bật
non mầm cây khô
Hạt lệ hồng lúa mới
Nhóm lòng
than tro nguội
Hạt lệ giòn reo ngô
Giòn cười
trêu mặt nạ
Sắm vai tuồng bi ai
Tươi khóc hạt lệ
mai
Quay vòng nhau sắc lạ
Nụ cười kính vạn
hoa
Soi đời đau nắng lửa
Trải ngày gai gió cứa
Hạt
lệ mềm, tôi qua
Lời ai hanh nắng nỏ
Lời ai se
mưa gió
Hạt lệ chiếc ô che
Nụ cười dòng sông
chở
*thành
ngữ
TRONG
VƯỜN XƯA
Hoàng hôn rơi trên cỏ
Loang tím thềm
nhà xưa
Con chim đêm cánh vỗ
Hỏi người xa bao
giờ
Ta một mình ngồi nhớ
Bên bóng tối già
nua
Trong miền khô ký ức
Rực lên mùa hạ qua
Rong
rêu thềm đá ngủ
Thời gian im ắng xa
Tìm đâu chiều
nắng cũ
Về soi ấm sân nhà
Tiêng cười không
còn đợi
Trong vườn lá thân quen
Xưa, cầm tay người
hỏi:
- Mai rồi em có quên?
Đêm , đêm ơi thôi
nhé
Đừng khơi nữa hoài mong
Vườn mùa đông lặng
lẽ
Nở riêng một nụ hồng.
1997
(Bài
thơ trên trích từ thi phẩm Tơ Tóc Cũng Buồn, của Nguyễn
Thị Khánh Minh, NXB Văn Học, Việt Nam, 1997, vừa rồi ở
Quán Văn số Wed, Dec 26 2012, có người đã cầm nhầm bài
thơ này của NTKM, và ký tên là Trúc Ngọc)